Edit: ChieuNinh
Lúc ban đêm, rốt cuộc ra khỏi Định Châu thành, bọn họ đang tiến về phía biên giới Định Châu.
Tàn tích Cổ Thành Nguyên Kim quốc bây giờ đã biến thành một Châu Thành khác, chẳng qua phong tục tập quán của người dân nơi này và Hoa Châu chênh lệch khá xa. Ở Hoa Châu, chung quanh có thể thấy được quán ăn và chỗ ăn chơi, mà nơi này lại theo thời gian biến hóa thành văn hóa tập trung.
Hiện tại Thánh quốc phần lớn văn hào thi nhân cũng nguyện ý tôn sùng đi tới nơi này tu tập, hiểu được tự nhiên học hỏi lẫn nhau. Điều mà họ gọi là, ăn no đủ biết lễ tiết, ấm no đủ biết phẩm đức. Giống như là đại đa số người Trung Quốc cũng hướng tới Tây Tạng thần bí, mà ở đây người dân Thánh quốc ăn uống no đủ về sau thích nhất là địa phương ngắm cảnh du lịch.
Cho nên đó là lý do nơi này cũng không phát đạt, ngay cả hệ thống Bất Dạ Thành cả nước ở chỗ này cũng chỉ có ba nhà, là một phần ba Hoa Châu Diệu Châu Kỳ châu.
Ta không muốn ăn cơm của nhà ngươi nữa. Tư Đồ Tinh Nhi cắn bánh nướng, cố gắng cắn một miếng lại phải nhai thật lâu mới có thể nuốt xuống.
Bạch Nguyên Phong liếc xéo nàng một cái, nghiêng đầu sang một bên, đưa tay vén rèm.
Một mùi thơm ngát nhẹ nhàng bay vào, Tư Đồ Tinh Nhi hét lớn một tiếng: Dừng xe!
Phu xe chợt nắm chặt dây cương, dọc theo đoạn đường này Tư Đồ Tinh Nhi náo loạn rất nhiều lần kêu dừng xe, hắn sớm đã thành thói quen, dần dần ngay cả kỹ xảo thắng xe cũng càng ngày càng trở nên thuần thục.
Tư Đồ Tinh Nhi lanh lẹ xuống xe, chạy thẳng tới bên cạnh một quày hàng. Là xe đẩy bán bánh bao của một lão nhân, lão nhân vừa nặn vừa chưng bánh bao, động tác thuần thục nhanh chóng, nhưng là, khách rất ít. . .
Chẳng lẽ đại gia bánh bao này ăn không ngon? Tư Đồ Tinh Nhi quan sát một cái bánh nhân thịt bên trong nồi, xem ra món ăn có thịt mới mẻ phong phú, cũng sẽ không đến nông nỗi khó ăn như vậy chứ?
Lâm Phượng Âm và Bạch Nguyên Phong đi theo xuống xe ngựa, bọn họ cũng đói bụng. Nhưng nhìn đến cảnh tượng vắng vẻ cũng không khỏi có cùng nghi vấn giống như Tư Đồ Tinh Nhi. Người qua đường rối rít quăng tới ánh mắt khác thường, một số người còn chỉ chỉ chõ chõ, thậm chí quăng tới ánh mắt đồng tình với bọn họ, còn dùng tay ra hiệu cho bọn họ đi nhanh lên.
Lão nhân bán bánh bao thở dài, ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ trên mặt lão lại có một vết sẹo thật sâu còn chưa vảy kết, hẳn là mới bị thương.
Mấy vị là người bên ngoài tới sao? Lão nhân gia hỏi, âm thanh có chút bất đắc dĩ cùng mệt mỏi.
Đúng vậy, chúng ta từ Hoa Châu tới, muốn đi trung tâm tơ lụa. Tư Đồ Tinh Nhi cười cười, chỉ vào bánh bao hỏi: Chín chưa, cho ta mười cái.
Lão nhân dừng một chút, cuối cùng than thở, sau đó đậy nắp lại, đẩy xe muốn đi.
Tư Đồ Tinh Nhi choáng váng, liền vội vàng kéo bên kia chiếc xe: Lão nhân gia, bánh bao của ta!
Lão nhân lắc đầu một cái khoát khoát tay mà nói: Ta không thể hại các ngươi, không bán nữa, không bán nữa. . .
Hại chúng ta cái gì? Chẳng lẽ ngươi hạ độc bánh trong bao sao? Tư Đồ Tinh Nhi che miệng kinh ngạc hỏi.
Lão nhân gia sững sờ, vội vàng giải thích nói: Không phải không phải, ta là người đàng hoàng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý như vậy.
Làm sao vậy? Tư Đồ Tinh Nhi theo thói quen từ Lâm Phượng Âm móc ra một ít bạc để lên bàn. Sau đó tự mình mở nắp vung, lúc nói chuyện đã cắn xuống một cái. Mùi thịt mềm mại dôi ra mỹ vị rau dưa mới mẻ, bánh bao này ăn ngon khó lường, tại sao một khách hàng cổ vũ cũng không có?
Ở dưới tình huống lão nhân gia trợn tròn hai mắt kinh ngạc không thôi, Tư Đồ Tinh Nhi thuận tay đưa cho Bạch Nguyên Phong và Lâm Phượng Âm mỗi người một cái bánh bao. Hai người này cũng thật sự rất đói bụng, cố gắng văn nhã gặm bánh bao, cũng khen không dứt miệng.
Nhưng mà ngay cả nửa cái bánh bao còn chưa có ăn xong, bốn phía phần phật lập tức xông lên một đống người nặng nề vây quanh bọn họ lại rồi.
Hơn mươi nam tử bỉ ổi ăn mặc y phục gia đinh trong tay cầm đao thương gậy gộc, nhìn bọn họ giống như là nhìn thấy con mồi trong tay.
Lão nhân gia lão lệ tung hoành, cúi người xuống bái lạy bọn họ. Bạch Nguyên Phong lập tức đỡ lão dậy, trong miệng Tư Đồ Tinh Nhi còn nhai bánh bao, lẩm bẩm: Nhìn ý tứ là muốn đánh nhau? Đợi ta ăn no trước bổ sung thể lực rồi lại nói.
Lâm Phượng Âm cũng không ngừng ăn tiếp một cái bánh bao, tà nghễ nhìn những gia đinh dạng chó hình người, cười nhạo nói: Cứ như vậy mà cũng gọi là đánh nhau? Nhà bình dân bách tính ngay cả như vậy cũng coi là chơi đùa đi? Bạch huynh?
Bạch Nguyên Phong liếc hắn một cái nói: Người trong võ lâm các ngươi suốt ngày đánh đánh giết giết tự nhiên thấy nhưng không thể trách. Chỉ là nhìn dáng dấp bọn họ có chỗ nào là gia đinh đại hộ, ừ, trên y phục còn thêu chữ Tần, ta nhớ rõ trong thành này có một người làm ăn gọi Tần Khang, dường như cùng ta có chút qua lại.
Lão nhân gia nghẹn ngào nói: Mấy ngày trước đây ta ở trên đường bán bánh bao, có người ăn bánh bao không trả tiền, ta đuổi theo hắn thì hắn liền phái tùy tùng đánh
Lúc ban đêm, rốt cuộc ra khỏi Định Châu thành, bọn họ đang tiến về phía biên giới Định Châu.
Tàn tích Cổ Thành Nguyên Kim quốc bây giờ đã biến thành một Châu Thành khác, chẳng qua phong tục tập quán của người dân nơi này và Hoa Châu chênh lệch khá xa. Ở Hoa Châu, chung quanh có thể thấy được quán ăn và chỗ ăn chơi, mà nơi này lại theo thời gian biến hóa thành văn hóa tập trung.
Hiện tại Thánh quốc phần lớn văn hào thi nhân cũng nguyện ý tôn sùng đi tới nơi này tu tập, hiểu được tự nhiên học hỏi lẫn nhau. Điều mà họ gọi là, ăn no đủ biết lễ tiết, ấm no đủ biết phẩm đức. Giống như là đại đa số người Trung Quốc cũng hướng tới Tây Tạng thần bí, mà ở đây người dân Thánh quốc ăn uống no đủ về sau thích nhất là địa phương ngắm cảnh du lịch.
Cho nên đó là lý do nơi này cũng không phát đạt, ngay cả hệ thống Bất Dạ Thành cả nước ở chỗ này cũng chỉ có ba nhà, là một phần ba Hoa Châu Diệu Châu Kỳ châu.
Ta không muốn ăn cơm của nhà ngươi nữa. Tư Đồ Tinh Nhi cắn bánh nướng, cố gắng cắn một miếng lại phải nhai thật lâu mới có thể nuốt xuống.
Bạch Nguyên Phong liếc xéo nàng một cái, nghiêng đầu sang một bên, đưa tay vén rèm.
Một mùi thơm ngát nhẹ nhàng bay vào, Tư Đồ Tinh Nhi hét lớn một tiếng: Dừng xe!
Phu xe chợt nắm chặt dây cương, dọc theo đoạn đường này Tư Đồ Tinh Nhi náo loạn rất nhiều lần kêu dừng xe, hắn sớm đã thành thói quen, dần dần ngay cả kỹ xảo thắng xe cũng càng ngày càng trở nên thuần thục.
Tư Đồ Tinh Nhi lanh lẹ xuống xe, chạy thẳng tới bên cạnh một quày hàng. Là xe đẩy bán bánh bao của một lão nhân, lão nhân vừa nặn vừa chưng bánh bao, động tác thuần thục nhanh chóng, nhưng là, khách rất ít. . .
Chẳng lẽ đại gia bánh bao này ăn không ngon? Tư Đồ Tinh Nhi quan sát một cái bánh nhân thịt bên trong nồi, xem ra món ăn có thịt mới mẻ phong phú, cũng sẽ không đến nông nỗi khó ăn như vậy chứ?
Lâm Phượng Âm và Bạch Nguyên Phong đi theo xuống xe ngựa, bọn họ cũng đói bụng. Nhưng nhìn đến cảnh tượng vắng vẻ cũng không khỏi có cùng nghi vấn giống như Tư Đồ Tinh Nhi. Người qua đường rối rít quăng tới ánh mắt khác thường, một số người còn chỉ chỉ chõ chõ, thậm chí quăng tới ánh mắt đồng tình với bọn họ, còn dùng tay ra hiệu cho bọn họ đi nhanh lên.
Lão nhân bán bánh bao thở dài, ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ trên mặt lão lại có một vết sẹo thật sâu còn chưa vảy kết, hẳn là mới bị thương.
Mấy vị là người bên ngoài tới sao? Lão nhân gia hỏi, âm thanh có chút bất đắc dĩ cùng mệt mỏi.
Đúng vậy, chúng ta từ Hoa Châu tới, muốn đi trung tâm tơ lụa. Tư Đồ Tinh Nhi cười cười, chỉ vào bánh bao hỏi: Chín chưa, cho ta mười cái.
Lão nhân dừng một chút, cuối cùng than thở, sau đó đậy nắp lại, đẩy xe muốn đi.
Tư Đồ Tinh Nhi choáng váng, liền vội vàng kéo bên kia chiếc xe: Lão nhân gia, bánh bao của ta!
Lão nhân lắc đầu một cái khoát khoát tay mà nói: Ta không thể hại các ngươi, không bán nữa, không bán nữa. . .
Hại chúng ta cái gì? Chẳng lẽ ngươi hạ độc bánh trong bao sao? Tư Đồ Tinh Nhi che miệng kinh ngạc hỏi.
Lão nhân gia sững sờ, vội vàng giải thích nói: Không phải không phải, ta là người đàng hoàng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý như vậy.
Làm sao vậy? Tư Đồ Tinh Nhi theo thói quen từ Lâm Phượng Âm móc ra một ít bạc để lên bàn. Sau đó tự mình mở nắp vung, lúc nói chuyện đã cắn xuống một cái. Mùi thịt mềm mại dôi ra mỹ vị rau dưa mới mẻ, bánh bao này ăn ngon khó lường, tại sao một khách hàng cổ vũ cũng không có?
Ở dưới tình huống lão nhân gia trợn tròn hai mắt kinh ngạc không thôi, Tư Đồ Tinh Nhi thuận tay đưa cho Bạch Nguyên Phong và Lâm Phượng Âm mỗi người một cái bánh bao. Hai người này cũng thật sự rất đói bụng, cố gắng văn nhã gặm bánh bao, cũng khen không dứt miệng.
Nhưng mà ngay cả nửa cái bánh bao còn chưa có ăn xong, bốn phía phần phật lập tức xông lên một đống người nặng nề vây quanh bọn họ lại rồi.
Hơn mươi nam tử bỉ ổi ăn mặc y phục gia đinh trong tay cầm đao thương gậy gộc, nhìn bọn họ giống như là nhìn thấy con mồi trong tay.
Lão nhân gia lão lệ tung hoành, cúi người xuống bái lạy bọn họ. Bạch Nguyên Phong lập tức đỡ lão dậy, trong miệng Tư Đồ Tinh Nhi còn nhai bánh bao, lẩm bẩm: Nhìn ý tứ là muốn đánh nhau? Đợi ta ăn no trước bổ sung thể lực rồi lại nói.
Lâm Phượng Âm cũng không ngừng ăn tiếp một cái bánh bao, tà nghễ nhìn những gia đinh dạng chó hình người, cười nhạo nói: Cứ như vậy mà cũng gọi là đánh nhau? Nhà bình dân bách tính ngay cả như vậy cũng coi là chơi đùa đi? Bạch huynh?
Bạch Nguyên Phong liếc hắn một cái nói: Người trong võ lâm các ngươi suốt ngày đánh đánh giết giết tự nhiên thấy nhưng không thể trách. Chỉ là nhìn dáng dấp bọn họ có chỗ nào là gia đinh đại hộ, ừ, trên y phục còn thêu chữ Tần, ta nhớ rõ trong thành này có một người làm ăn gọi Tần Khang, dường như cùng ta có chút qua lại.
Lão nhân gia nghẹn ngào nói: Mấy ngày trước đây ta ở trên đường bán bánh bao, có người ăn bánh bao không trả tiền, ta đuổi theo hắn thì hắn liền phái tùy tùng đánh
/114
|