Diêm Liệt hướng vị trí ngồi xuống, nếu mới vừa rồi nếu đến chậm một bước chắc Liên U này sẽ tự hy sinh mình mà cứu Lịch Vô. Một khi đã như thế, nàng ta liền hôi phi yên diệt!! Nhưng điều này cũng không thể trách người ta, tất cả cũng vì chữ tình gây nên. Nhưng mà, cũng không còn cách nào khác.
Tiểu Cẩn, nàng đi ra ngoài trước, không được ta cho phép không được tiến vào. Diêm Liệt đột nhiên mở miệng hỏi.
Ta phải đi ra ngoài sao? Đường Cẩn chỉ vào mũi mình hỏi, thấy Diêm Liệt gật đầu cùng với vẻ mặt nghiêm túc, nàng cũng không thể làm nũng gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra ngoài đợi.
Đợi nàng vừa đi ra ngoài, cửa liền tự động đóng lại để nàng ở ngoài cửa, nhất thời nàng có cảm giác thê lương như là bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
Ánh sáng trong phòng đột nhiên tối lại, Đường Cẩn định bắt chước như trong TV dùng nước miếng chọc một lỗ trên cửa sổ, thì giọng nói Diêm Liệt ở bên trong truyền đến: Tiểu Cẩn!
Đường Cẩn đành không làm nữa, xóa bỏ ý định trong đầu, xoay người bước đi, miệng than thở: Có gì đắc biệt hơn người, không nhìn thì không nhìn.
Vì vậy Đường Cẩn xuống lầu chui vào bếp tự mình nấu một bát mì chay,bởi trong nhà không có một chút thịt cá, là do Diêm Liệt không cho phép ăn.
Cho thêm rau, vừa thêm ớt bột, một chén mì thơm ngào ngạt đã làm xong! Nàng vui vẻ bưng lên bàn, khinh bỉ nhìn phòng trên lầu một cái, bắt đầu ăn một ngụm lớn.
Lúc nàng vừa đưa vào miệng, trên lầu liền truyền đến tiếng kinh đường mộc vỗ án liên tiếp, hù nàng sợ tới mức trực tiếp bị sặc, vừa ho khan, vừa tò mò nhìn lên lầu, cũng không biết trong đó đang làm chuyện gì, nàng thật sự tò mò muốn chết nhưng Diêm Liệt lại không cho phép nàng lên xem.
Đáng ghét! Bình thường đối tốt với nàng đều là giả bộ, vừa đến thời khắc mấu chốt liền lộ ra bản tính!
Cùng lúc đó, hoàn cảnh bên trong đều đã thay đổi, không còn là căn phòng ban đầu, cảnh tượng phía trên càng như là ở công đường hơn.
Thôi Giác ngồi ở chỗ quan xử án, tay cầm kinh đường mộc vỗ án không ngừng, đứng hai bên là hai quỷ soa, Liên U quỳ dưới công đường, mái tóc dài rối bù. Còn Diêm Liệt lại ngồi bên ngoài quan sát!
Thôi Giác mặc hồng bào, tay trái cầm cuốn sổ sinh tử, tay phải cầm bút gọi hồn, thường thêm thọ cho người thiện, hình phạt cho kẻ ác chết.
Khi Thôi Giác sinh tiền làm quan thanh chính, sau đó lại được Diêm Quân tín nhiệm làm phán quan tra án, chủ quản tra án ti, thưởng thiện phạt ác, trông nom sinh tử, quyền quan cổ kim, thường thấy tay hắn cầm Sổ sinh tử cùng bút câu hồn, chỉ cần ghạch một nét, ai đang chết sống chỉ trong giây lát.
Đương nhiên, hết thảy quyền hạn Diêm Liệt đều giao cho hắn. Thôi Giác, Hắc Bạch Vô Thường, Phong Hoa Tuyết Nguyệt có thể nói là tâm phúc của Diêm Liệt, vì Diêm Liệt tin tưởng năng lực làm việc của bọn hắn, cho nên hắn (DL) thường ít khi tự mình ngồi ở công đường thẩm án, hầu như đều giao cho Thôi Phán Quan, nếu có việc quan trọng, hắn sẽ ngồi ngoài quan sát.
Liên U bái kiến Diêm Quân, bái kiến Thôi đại nhân, bái kiến vô thường nhi gia. Liên U quỳ gối phía dưới, hành lễ cung kính nói.
Liên U to gan, ngươi có biết tội của ngươi không! Thôi Giasc nói xong, lại vỗ án lần nữa.
Liên U biết tội.
Vượt ngục còn cưỡng ép cả phu nhân, tội càng thêm tội, cả đời tước đi cơ hội đầu thai chuyển thế, vĩnh viễn ở lại âm phủ làm quỷ.
Nghe đến thế, Liên U mặt xám như tro tàn, dập đầu nói: Liên U nhận tội, chỉ cầu Diêm Quân và đại nhân tha cho tướng công, hết thẩy Liên U đều tự mình gánh vác.
Cho dù người tự mình nhận hết tội của hắn, cũng vậy thôi, người ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có lấy cái gì để tha lỗi? Muốn đi thành Đia Ngục mỗi một tầng nếm thử một lần sao? Giọng nói Diêm Liệt thanh lãnh như nguyệt, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng lạnh như băng.
--- -----Ngoài lề---- ----
Gần đây mị đang phải ôn thi với thi nên không thể edit truyện được, chắc phải sang tháng 8 mị mới quay lại edit được, mn sẽ cố gằng bù lại các chương, mn thông cảm cho mị nha
Tiểu Cẩn, nàng đi ra ngoài trước, không được ta cho phép không được tiến vào. Diêm Liệt đột nhiên mở miệng hỏi.
Ta phải đi ra ngoài sao? Đường Cẩn chỉ vào mũi mình hỏi, thấy Diêm Liệt gật đầu cùng với vẻ mặt nghiêm túc, nàng cũng không thể làm nũng gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra ngoài đợi.
Đợi nàng vừa đi ra ngoài, cửa liền tự động đóng lại để nàng ở ngoài cửa, nhất thời nàng có cảm giác thê lương như là bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
Ánh sáng trong phòng đột nhiên tối lại, Đường Cẩn định bắt chước như trong TV dùng nước miếng chọc một lỗ trên cửa sổ, thì giọng nói Diêm Liệt ở bên trong truyền đến: Tiểu Cẩn!
Đường Cẩn đành không làm nữa, xóa bỏ ý định trong đầu, xoay người bước đi, miệng than thở: Có gì đắc biệt hơn người, không nhìn thì không nhìn.
Vì vậy Đường Cẩn xuống lầu chui vào bếp tự mình nấu một bát mì chay,bởi trong nhà không có một chút thịt cá, là do Diêm Liệt không cho phép ăn.
Cho thêm rau, vừa thêm ớt bột, một chén mì thơm ngào ngạt đã làm xong! Nàng vui vẻ bưng lên bàn, khinh bỉ nhìn phòng trên lầu một cái, bắt đầu ăn một ngụm lớn.
Lúc nàng vừa đưa vào miệng, trên lầu liền truyền đến tiếng kinh đường mộc vỗ án liên tiếp, hù nàng sợ tới mức trực tiếp bị sặc, vừa ho khan, vừa tò mò nhìn lên lầu, cũng không biết trong đó đang làm chuyện gì, nàng thật sự tò mò muốn chết nhưng Diêm Liệt lại không cho phép nàng lên xem.
Đáng ghét! Bình thường đối tốt với nàng đều là giả bộ, vừa đến thời khắc mấu chốt liền lộ ra bản tính!
Cùng lúc đó, hoàn cảnh bên trong đều đã thay đổi, không còn là căn phòng ban đầu, cảnh tượng phía trên càng như là ở công đường hơn.
Thôi Giác ngồi ở chỗ quan xử án, tay cầm kinh đường mộc vỗ án không ngừng, đứng hai bên là hai quỷ soa, Liên U quỳ dưới công đường, mái tóc dài rối bù. Còn Diêm Liệt lại ngồi bên ngoài quan sát!
Thôi Giác mặc hồng bào, tay trái cầm cuốn sổ sinh tử, tay phải cầm bút gọi hồn, thường thêm thọ cho người thiện, hình phạt cho kẻ ác chết.
Khi Thôi Giác sinh tiền làm quan thanh chính, sau đó lại được Diêm Quân tín nhiệm làm phán quan tra án, chủ quản tra án ti, thưởng thiện phạt ác, trông nom sinh tử, quyền quan cổ kim, thường thấy tay hắn cầm Sổ sinh tử cùng bút câu hồn, chỉ cần ghạch một nét, ai đang chết sống chỉ trong giây lát.
Đương nhiên, hết thảy quyền hạn Diêm Liệt đều giao cho hắn. Thôi Giác, Hắc Bạch Vô Thường, Phong Hoa Tuyết Nguyệt có thể nói là tâm phúc của Diêm Liệt, vì Diêm Liệt tin tưởng năng lực làm việc của bọn hắn, cho nên hắn (DL) thường ít khi tự mình ngồi ở công đường thẩm án, hầu như đều giao cho Thôi Phán Quan, nếu có việc quan trọng, hắn sẽ ngồi ngoài quan sát.
Liên U bái kiến Diêm Quân, bái kiến Thôi đại nhân, bái kiến vô thường nhi gia. Liên U quỳ gối phía dưới, hành lễ cung kính nói.
Liên U to gan, ngươi có biết tội của ngươi không! Thôi Giasc nói xong, lại vỗ án lần nữa.
Liên U biết tội.
Vượt ngục còn cưỡng ép cả phu nhân, tội càng thêm tội, cả đời tước đi cơ hội đầu thai chuyển thế, vĩnh viễn ở lại âm phủ làm quỷ.
Nghe đến thế, Liên U mặt xám như tro tàn, dập đầu nói: Liên U nhận tội, chỉ cầu Diêm Quân và đại nhân tha cho tướng công, hết thẩy Liên U đều tự mình gánh vác.
Cho dù người tự mình nhận hết tội của hắn, cũng vậy thôi, người ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có lấy cái gì để tha lỗi? Muốn đi thành Đia Ngục mỗi một tầng nếm thử một lần sao? Giọng nói Diêm Liệt thanh lãnh như nguyệt, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng lạnh như băng.
--- -----Ngoài lề---- ----
Gần đây mị đang phải ôn thi với thi nên không thể edit truyện được, chắc phải sang tháng 8 mị mới quay lại edit được, mn sẽ cố gằng bù lại các chương, mn thông cảm cho mị nha
/38
|