Tiểu Phu nhân xinh đẹp, em có đồng ý lấy anh không? Khiên Thiên Vân không khỏi ngơ một lúc. Sau đó nhịn không được cười thành tiếng. Đáy mắt ánh lên ý cười không che giấu.
Nếu em không đồng ý? Nghe thấy thế thì liền thấy Hắn xụ mặt, môi mỏng mím lại.
Sài chán anh rồi nên muốn bỏ? Ai oán liếc mắt nhìn người đối diện, trong lòng không biết đã suy nghĩ sẽ đem người ta lôi đi lăn tới, lăn lui biết bao nhiêu lần rồi.
Phì... Thấy Diêm Vương vứt hết mặt mũi trước mặt toàn thể âm phủ cầu hôn cô, Thiên Vân thật sự cảm động muốn rơi nước mắt.
Nhưng anh lại không phải mẫu người của em nha. Đang định đùa rồi mới nhận. Mà đã thấy tên nào đấy mặt đen như đít nồi đi vào nhà. Thiên Vân cuối cùng đành bất đắc dĩ, mím môi nén cười chạy thep, nhìn khuôn mặt của hắn. Ân, thật giống tiểu hài tử giận dỗi.
Tiểu Diêm Diêm ơi. Sao mặt anh đen thế. Diêm Diêm ơi. Ô ô, nhìn mặt diêm vương đại nhân của chúng ta đi kìa. Đen xì tới mức không đen được hơn nữa rồi.
Phu Quân à ~~ Sao anh dỗi thế. Chả nhẽ đổi ý không muốn cầu hôn nữa hả. Người ta còn định nhận nhẫn nha. Thiên Vân kiên nhẫn dụ dỗ thêm lần nữa, hoàn hảo người kia liếc mắt nhìn qua. Cô cười cười:
Sao không đeo nhẫn cho em hả hay em cho người khác đeo. Đổi lại là ánh mắt ai oán của người kia.
Rồi một lúc thì người kia ngước đôi mắt long lanh tràn ngập ủy khuất, cắn nhẹ môi dưới rất đáng thương nha, người ta không biết còn tưởng hắn vừa bị vợ cường bạo!
Khiến bàn dân âm phủ suýt chút nữa hộc máu bất tỉnh tập thể.-.
Đó rõ ràng không phải Diêm Vương của bọn họ nha.
Em dám cho ai đeo anh đánh chết tên đó.
Nghe âm thanh nũng nịu nhưng lại..... của hắn. Thiên Vân thầm nghĩ *Tại sao bình thường hắn không dùng giọng điệu này nói chuyện với mình? A! Rất đáng yêu nha*
Biết rồi... Biết rồi thế giờ đeo nhẫn cho em không?
Có nha. Vừa nói vừa đắc ý dạt dào cọ tới cọ lui trên ngực cô. Diêm Vương thích thú cắn cắn cổ cô, thanh âm ủy khuất lại vang lên.
Em không được cho ai động vào. chỉ được của mình anh thôi. Không được trêu hoa ghẹo nguyệt, không được bắt nạt anh.
Bắt nạt? là ai đang bắt nạt ai hả? Câu nói ấy không khỏi khiến cô giật giật miệng. nhưng vẫn phải nói.
Được. Được Nghe được thì Diêm Vương sướng chết đi được nhưng vẫn được nước làm tới, dùng sức ôm eo cô, mặt dụi tới dụi lui trên ngực Thiên Vân, thoải mát hừ hừ ra tiếng.
Anh muốn ăn Ăn? Hẳn là làm cho hắn mấy món đi nha.
- Được được.
Và ngoài cửa Hắc, Bạch vô thường thần chúc cho Thiên Vân sớm ngày ra ngoài.-.
Chương sau H nha:v
Nếu em không đồng ý? Nghe thấy thế thì liền thấy Hắn xụ mặt, môi mỏng mím lại.
Sài chán anh rồi nên muốn bỏ? Ai oán liếc mắt nhìn người đối diện, trong lòng không biết đã suy nghĩ sẽ đem người ta lôi đi lăn tới, lăn lui biết bao nhiêu lần rồi.
Phì... Thấy Diêm Vương vứt hết mặt mũi trước mặt toàn thể âm phủ cầu hôn cô, Thiên Vân thật sự cảm động muốn rơi nước mắt.
Nhưng anh lại không phải mẫu người của em nha. Đang định đùa rồi mới nhận. Mà đã thấy tên nào đấy mặt đen như đít nồi đi vào nhà. Thiên Vân cuối cùng đành bất đắc dĩ, mím môi nén cười chạy thep, nhìn khuôn mặt của hắn. Ân, thật giống tiểu hài tử giận dỗi.
Tiểu Diêm Diêm ơi. Sao mặt anh đen thế. Diêm Diêm ơi. Ô ô, nhìn mặt diêm vương đại nhân của chúng ta đi kìa. Đen xì tới mức không đen được hơn nữa rồi.
Phu Quân à ~~ Sao anh dỗi thế. Chả nhẽ đổi ý không muốn cầu hôn nữa hả. Người ta còn định nhận nhẫn nha. Thiên Vân kiên nhẫn dụ dỗ thêm lần nữa, hoàn hảo người kia liếc mắt nhìn qua. Cô cười cười:
Sao không đeo nhẫn cho em hả hay em cho người khác đeo. Đổi lại là ánh mắt ai oán của người kia.
Rồi một lúc thì người kia ngước đôi mắt long lanh tràn ngập ủy khuất, cắn nhẹ môi dưới rất đáng thương nha, người ta không biết còn tưởng hắn vừa bị vợ cường bạo!
Khiến bàn dân âm phủ suýt chút nữa hộc máu bất tỉnh tập thể.-.
Đó rõ ràng không phải Diêm Vương của bọn họ nha.
Em dám cho ai đeo anh đánh chết tên đó.
Nghe âm thanh nũng nịu nhưng lại..... của hắn. Thiên Vân thầm nghĩ *Tại sao bình thường hắn không dùng giọng điệu này nói chuyện với mình? A! Rất đáng yêu nha*
Biết rồi... Biết rồi thế giờ đeo nhẫn cho em không?
Có nha. Vừa nói vừa đắc ý dạt dào cọ tới cọ lui trên ngực cô. Diêm Vương thích thú cắn cắn cổ cô, thanh âm ủy khuất lại vang lên.
Em không được cho ai động vào. chỉ được của mình anh thôi. Không được trêu hoa ghẹo nguyệt, không được bắt nạt anh.
Bắt nạt? là ai đang bắt nạt ai hả? Câu nói ấy không khỏi khiến cô giật giật miệng. nhưng vẫn phải nói.
Được. Được Nghe được thì Diêm Vương sướng chết đi được nhưng vẫn được nước làm tới, dùng sức ôm eo cô, mặt dụi tới dụi lui trên ngực Thiên Vân, thoải mát hừ hừ ra tiếng.
Anh muốn ăn Ăn? Hẳn là làm cho hắn mấy món đi nha.
- Được được.
Và ngoài cửa Hắc, Bạch vô thường thần chúc cho Thiên Vân sớm ngày ra ngoài.-.
Chương sau H nha:v
/31
|