Một ngày mới lại đến, nhưng người nào đó đâu có sự vui vẻ, mà mang trên mình đôi mắt gấu trúc, mang chút đỏ gầu, vì sao chứ tại ám ảnh cơ thể tên nào đó còn gì nữa. Làm người ta mất ngủ cả đếm à~. Vâng người đó chính là Thiên Vân nhà ta. Đã vậy giờ đây, cô vừa quét nhà vừa tụng khinh:
- Trời ơi sao mình ngu quá vậy... Hic... đi làm nô tỳ cho cái tên diêm vương giời ơi đất hỡi mà không suy nghĩ gì hết làm phi tần người ta không làm, não mình lúc đó bị virut ăn rồi hả!!!
Mắng không có ai nghe, chửi không có ai tiếp, bực mình cô quẳng luôn cái chổi đi ngồi phệt xuống đất ăn vạ.
- Vân cô nương, mới sáng ra mà cô đã chăm chỉ thế?
Bạch Vô Thường từ đâu chui ra, miệng ngáp ngắn ngáp dài hỏi.
Nhìn thấy mục tiêu trút giận lý tưởng, Thiên Vân hét thẳng vào mặt Bạch Vô Thường:
- Anh tưởng tôi muốn chắc, không phải cái tên nào đó đến quấy rối tôi lúc tôi đang ngủ, bắt tôi phải làm việc thì còn lâu, rõ chưa!!
- Tôi... tôi... có làm gì đâu...
- Chính vì anh không làm gì lên tôi mới bực đó, còn không mau đến giúp, tôi sắp gãy xương lưng rồi, cái điện gì mà rộng khủng khiếp...
Bạch Vô Thường mặt chảy dài, nhặt cái chổi đang nằm lăn lóc dưới sàn lên, vừa quét vừa tự hỏi: Sao tự nhiên mình lại phải lao động vậy chứ?
Có người giúp đỡ, Tiểu Vân tựa vào cây cột lớn đọc tiểu thuyết cô vừa chôm được, chợt nhớ ra gì đó cô nói tiếp:
- Tiểu Công à nhầm Hắc vô thường đâu rồi? Tôi thấy tên đó hay đi cùng anh cơ mà?
- Không biết nữa, sáng ra đã không thấy đâu cả... - Bạch Vô Thường uể oải nói.Mà phòng mới thế nào? Có thoải mái không?
Tiểu Vân nhắm mắt lại, tận hưởng những phút giây thư giãn:
- Cũng không tệ, có điều ta không hiểu sao tên diêm vương kia cứ thích vô phòng tắm của ta hoài à-
- Thật á, vậy cô nhìn thấy gì rồi- Bỗng Bạch vô thường mặt hứng khởi hẳn, chạy ra buôn truyện với tiểu Vân. Nghe câu hỏi ấy, mặt tiểu Vân bỗng nguy hiểm hẳn.
- Ta kể mà nghe, body diêm vương phải nói...- Còn chưa kịp nói hết. Bỗng chợt có người bước đến, cái giọng nói tuyệt mĩ này không lẫn đi đâu được:
- Làm xong việc ta giao chưa?
Dấu hiệu không lành, thôi chết, diêm vương, diêm vương đến rồi.
Cô bật dậy, giằng luôn cái chổi trong tay Bạch Vô Thường, giả vờ đang quét rất chăm chỉ:
-À xong ngay đây, điện to quá nên hơi lâu-
Hắn nhìn khắp điện một lượt rồi quay sang Bạch Vô Thường đang đứng đơ ra đó:
- Ngươi ở đây làm gì?
Bạch Vô thường giật nảy mình, không biết phải nói thế nào:
-À tôi tôi.... -Thiên Vân đứng bên cạnh huých nhẹ vào lưng Bạch Vô Thường ngầm ra ám hiệu chỉ quyển truyện mới chôm. Tên này mà khai ra là làm hộ cô thì xong đời...
Bạch Vô thường có vẻ hiểu ý, gãi đầu cười gượng gạo:
-Dạ tôi hỏi lại Vân cô nương mấy quyển truyện hôm trước cô ấy nhờ mua ạ, nhiều quá nên tôi quên mất.-Hắn không nói gì, chỉ nhìn Bạch Vô Thường một lúc sau đó đi về phía hậu điện. Lúc này, hai người ở đây mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chưa đầy vài phút sau, Hắc Vô Thường suất hiện, Bê nguyên một đống nào là tiểu thuyết, đồ ăn. Mà toàn loại cô thích nha.
- Này đồ ăn với tiểu thuyết này, ăn mau-
Bạch Vô Thường thấy túi đồ ăn như bắt được vàng, giật ngay lấy đưa cho Thiên Vân một chiếc, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
- Sao hôm nay huynh tốt tính thế...
- Là diêm vương ra lệnh. À còn Bạch Vô Thường, sao mồ hôi nhễ nhại thế này. Lại làm việc nặng hả- Tên Hắc Vô Thường này rất chi phân biệt đối xử nha. Đối với tiểu thụ thì ân cần, xem kìa cả hai toát mồ hôi. Mà ổng chỉ lau cho tiểu thụ chớ. Phi Phi Phi...
Hắc Vô Thường đang lấy khăn lau mồ hôi cho tiểu thụ, dường như nhớ ra gì đó bèn quay sang Tiểu Vân hỏi:
- À mà sao sáng nay cô làm việc sớm vậy?
Thiên Vân đang đánh chén ngon lành, nghe vậy cô lập tức giậm chân xuống đất nói lớn:
- Là diêm vương của nhà anh chứ còn ai nữa. Sáng sớm hôm nay, lúc tôi còn đang say giấc nồng, thì bị đạp ngã phịch xuống giường, làm giờ mông nở hoa luôn rồi. Tôi định đi ra quát cho cái tên phá đám một trận, ai ngời...
Hắc Vô Thường đang đến độ hóng chuyện cao, giật giật áo của Thiê Vân:
- Sao nữa, sao nữa...
Đến đấy cô thở dài, tựa đầu vào cột:
- Ai ngờ lúc tôi ra mở mắt thì không có ai cả, có điều, trên mặt tôi có dán một mẩu giấy nhỏ, trong đó ghi: quét sạch toàn bộ đại điện, chưa xong ném ngay xuống 18 tầng địa ngục, không ch ăn cơm - Diêm Vương.
Thiên Vân quay ra nhìn Hắc Bạch Vô Thường chằm chằm, cô tiếp:
- Hai anh thử nói xem, đánh một đòn thật nặng vào đường ăn uống của tôi, bảo tôi không làm sao được.
Hai tên kia đều đồng tình, gật dầu lia lịa. Hắc Vô Thường còn kể hết những lần bị ngài phạt cho Tiểu Vân nghe, vừa kể vừa rùng mình không ngớt.
Thế là tập đoàn nói xấu diêm vương được thành lập...
Tg Hê lu ta đã trở lại, còn ai nhớ truyện này hem:v
- Trời ơi sao mình ngu quá vậy... Hic... đi làm nô tỳ cho cái tên diêm vương giời ơi đất hỡi mà không suy nghĩ gì hết làm phi tần người ta không làm, não mình lúc đó bị virut ăn rồi hả!!!
Mắng không có ai nghe, chửi không có ai tiếp, bực mình cô quẳng luôn cái chổi đi ngồi phệt xuống đất ăn vạ.
- Vân cô nương, mới sáng ra mà cô đã chăm chỉ thế?
Bạch Vô Thường từ đâu chui ra, miệng ngáp ngắn ngáp dài hỏi.
Nhìn thấy mục tiêu trút giận lý tưởng, Thiên Vân hét thẳng vào mặt Bạch Vô Thường:
- Anh tưởng tôi muốn chắc, không phải cái tên nào đó đến quấy rối tôi lúc tôi đang ngủ, bắt tôi phải làm việc thì còn lâu, rõ chưa!!
- Tôi... tôi... có làm gì đâu...
- Chính vì anh không làm gì lên tôi mới bực đó, còn không mau đến giúp, tôi sắp gãy xương lưng rồi, cái điện gì mà rộng khủng khiếp...
Bạch Vô Thường mặt chảy dài, nhặt cái chổi đang nằm lăn lóc dưới sàn lên, vừa quét vừa tự hỏi: Sao tự nhiên mình lại phải lao động vậy chứ?
Có người giúp đỡ, Tiểu Vân tựa vào cây cột lớn đọc tiểu thuyết cô vừa chôm được, chợt nhớ ra gì đó cô nói tiếp:
- Tiểu Công à nhầm Hắc vô thường đâu rồi? Tôi thấy tên đó hay đi cùng anh cơ mà?
- Không biết nữa, sáng ra đã không thấy đâu cả... - Bạch Vô Thường uể oải nói.Mà phòng mới thế nào? Có thoải mái không?
Tiểu Vân nhắm mắt lại, tận hưởng những phút giây thư giãn:
- Cũng không tệ, có điều ta không hiểu sao tên diêm vương kia cứ thích vô phòng tắm của ta hoài à-
- Thật á, vậy cô nhìn thấy gì rồi- Bỗng Bạch vô thường mặt hứng khởi hẳn, chạy ra buôn truyện với tiểu Vân. Nghe câu hỏi ấy, mặt tiểu Vân bỗng nguy hiểm hẳn.
- Ta kể mà nghe, body diêm vương phải nói...- Còn chưa kịp nói hết. Bỗng chợt có người bước đến, cái giọng nói tuyệt mĩ này không lẫn đi đâu được:
- Làm xong việc ta giao chưa?
Dấu hiệu không lành, thôi chết, diêm vương, diêm vương đến rồi.
Cô bật dậy, giằng luôn cái chổi trong tay Bạch Vô Thường, giả vờ đang quét rất chăm chỉ:
-À xong ngay đây, điện to quá nên hơi lâu-
Hắn nhìn khắp điện một lượt rồi quay sang Bạch Vô Thường đang đứng đơ ra đó:
- Ngươi ở đây làm gì?
Bạch Vô thường giật nảy mình, không biết phải nói thế nào:
-À tôi tôi.... -Thiên Vân đứng bên cạnh huých nhẹ vào lưng Bạch Vô Thường ngầm ra ám hiệu chỉ quyển truyện mới chôm. Tên này mà khai ra là làm hộ cô thì xong đời...
Bạch Vô thường có vẻ hiểu ý, gãi đầu cười gượng gạo:
-Dạ tôi hỏi lại Vân cô nương mấy quyển truyện hôm trước cô ấy nhờ mua ạ, nhiều quá nên tôi quên mất.-Hắn không nói gì, chỉ nhìn Bạch Vô Thường một lúc sau đó đi về phía hậu điện. Lúc này, hai người ở đây mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chưa đầy vài phút sau, Hắc Vô Thường suất hiện, Bê nguyên một đống nào là tiểu thuyết, đồ ăn. Mà toàn loại cô thích nha.
- Này đồ ăn với tiểu thuyết này, ăn mau-
Bạch Vô Thường thấy túi đồ ăn như bắt được vàng, giật ngay lấy đưa cho Thiên Vân một chiếc, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
- Sao hôm nay huynh tốt tính thế...
- Là diêm vương ra lệnh. À còn Bạch Vô Thường, sao mồ hôi nhễ nhại thế này. Lại làm việc nặng hả- Tên Hắc Vô Thường này rất chi phân biệt đối xử nha. Đối với tiểu thụ thì ân cần, xem kìa cả hai toát mồ hôi. Mà ổng chỉ lau cho tiểu thụ chớ. Phi Phi Phi...
Hắc Vô Thường đang lấy khăn lau mồ hôi cho tiểu thụ, dường như nhớ ra gì đó bèn quay sang Tiểu Vân hỏi:
- À mà sao sáng nay cô làm việc sớm vậy?
Thiên Vân đang đánh chén ngon lành, nghe vậy cô lập tức giậm chân xuống đất nói lớn:
- Là diêm vương của nhà anh chứ còn ai nữa. Sáng sớm hôm nay, lúc tôi còn đang say giấc nồng, thì bị đạp ngã phịch xuống giường, làm giờ mông nở hoa luôn rồi. Tôi định đi ra quát cho cái tên phá đám một trận, ai ngời...
Hắc Vô Thường đang đến độ hóng chuyện cao, giật giật áo của Thiê Vân:
- Sao nữa, sao nữa...
Đến đấy cô thở dài, tựa đầu vào cột:
- Ai ngờ lúc tôi ra mở mắt thì không có ai cả, có điều, trên mặt tôi có dán một mẩu giấy nhỏ, trong đó ghi: quét sạch toàn bộ đại điện, chưa xong ném ngay xuống 18 tầng địa ngục, không ch ăn cơm - Diêm Vương.
Thiên Vân quay ra nhìn Hắc Bạch Vô Thường chằm chằm, cô tiếp:
- Hai anh thử nói xem, đánh một đòn thật nặng vào đường ăn uống của tôi, bảo tôi không làm sao được.
Hai tên kia đều đồng tình, gật dầu lia lịa. Hắc Vô Thường còn kể hết những lần bị ngài phạt cho Tiểu Vân nghe, vừa kể vừa rùng mình không ngớt.
Thế là tập đoàn nói xấu diêm vương được thành lập...
Tg Hê lu ta đã trở lại, còn ai nhớ truyện này hem:v
/31
|