Vốn dĩ Lăng Uyên Đình đã chuẩn bị thật nhiều lời để nói với Trần Hùng, hy vọng thông qua miệng lưỡi mềm dẻo của mình để Trần Hùng lập tức thay đổi thái độ bảo tất cả những người này rời khỏi đây.
Dù sao những người mà hôm nay Trần Hùng gọi tới đây phần lớn đều là những nhân vật có máu mặt ở trong thành phố Bình Minh, hơn nữa bản thân Trần Hùng cũng là người có địa vị rất cao.
Cho nên Lăng Uyên Đình không muốn làm ầm ĩ với họ, không phải dưới tình huống vạn bất đắc dĩ thì ông ấy tuyệt đối sẽ không dùng vũ lực để trấn áp.
Nhưng mà lúc này vừa mới đối mặt, câu nói đầu tiên của Trần Hùng đã chặn những lời mà ông ấy muốn nói hoàn toàn không có thương lượng, điều này lập tức làm cho sắc mặt Lăng Uyên Đình trở nên hết sức khó coi.
"Trần Hùng cậu đừng làm khó tôi." Lăng Uyên Đình nhíu mày nói.
"Là ông làm khó tôi trước."
Trần Hùng trả lại một câu rồi tiếp tục nói: "Nhưng mà các người kêu gọi đầu tư khó, vì muốn nhận được sự đầu tư của nhà họ Tô mà từ bỏ tôi trong thành tôi đã không nói gì rồi, dù sao nhà họ Tô cũng là gia tộc quyền thế hàng đầu ở phía nam nên nếu như có thể đầu tư vào thành phố Bình Minh thì là chuyện tốt."
"Vì thế Trần Hùng tôi cũng không nói quá nhiều, tất cả đều làm việc dựa theo quy củ cũng không đi tìm Tô Cẩn Lương để gây phiền phức."
Nhưng mà lãnh đạo Đình à, bây giờ Tô Cẩn Lương được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cử người đi giết tôi đồng thời còn bắt phó tổng giám đốc tập đoàn Ngọc Thanh của tôi, chuyện này ông còn muốn tôi nhẫn nhịn thì không cần phải nói gì nữa."
Lăng Uyên Đình trả lời: "Tôi cảm thấy rất tiếc về chuyện xảy ra ở trong tập đoàn Ngọc Thanh nhưng mà chúng tôi đã cử người đi điều tra vụ án này, cậu cho chúng tôi một chút thời gian chúng tôi chắc chắn sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng."
Hơn nữa Trần Hùng cậu không cảm thấy chuyện này hơi khác thường sao? Tại sao cô Cẩn Lương lại vô duyên vô cớ muốn giết người của tập đoàn Ngọc Thanh chứ? Tôi cảm thấy trong đó có hiểu lầm gì hay không?"
Trần Hùng cười giễu: "Lãnh đạo Đình, có đôi khi những cậu chủ cô chủ con nhà giàu này giết người không cần lý do, rốt cuộc có hiểu lầm hay không lát nữa chúng ta sẽ biết."
"Nhưng mà Trần Hùng…"
"Đừng nói nữa."
Trần Hùng trực tiếp cắt ngang lời nói của Lăng Uyên Đình, giọng điệu cũng trở nên lạnh như băng: "Lúc nãy tôi đã nói rồi, hôm nay Tô Cẩn Lương phải chết không có thương lượng gì cả."
Trần Hùng vừa nói vừa lấy một tấm lệnh bài ở trong ngực ra nhét vào trong tay Lăng Uyên Đình.
"Đây là?"
Vẻ mặt Lăng Uyên Đình ngạc nhiên.
Đây là một tấm lệnh bài màu vàng sậm, mặt sau khắc một con rồng vàng rất sống động, trên đỉnh đầu rồng khắc ba chữ Điện Đức Hoàng, mà ở mặt trước lại được khắc hai chữ -- Điện Chủ!
"Điện Chủ của điện Đức Hoàng?" Lăng Uyên Đình hít một ngụm khí lạnh.
Trần Hùng trả lời: "Đây là lệnh bài Điện Chủ của điện Đức Hoàng, nếu như ông không biết điều này có ý nghĩa như thế nào thì ông có thể gọi điện thoại cho cấp trên của ông, nếu như cấp trên của ông cũng không biết đây là thứ gì thì ông có thể bảo cấp trên của ông gọi điện thoại cho cấp trên nữa."
"Trần Hùng, cậu như vậy là?"
Trần Hùng nói: "Lãnh đạo Đình tôi biết bây giờ ông rất khó xử nhưng mà chỉ cần ông gọi điện thoại tôi tin tưởng ông sẽ không cảm thấy khó xử nữa."
"Ông muốn đầu tư đúng không, Điện Đức Hoàng ở nước ngoài của tôi sẽ đầu tư cho ông, nhà họ Tô bỏ ra bao nhiêu thì Trần Hùng tôi sẽ bỏ ra nhiều gấp bội thậm chí gấp trăm lần, thậm chí trụ sở của Điện Đức Hoàng trực tiếp chuyển đến thành phố Bình Minh cũng được."
"Nhưng mà Tô Cẩn Lương chắc chắn phải chết."
Nói đến đây Trần Hùng không muốn nói thêm nửa câu, anh xoay người đi về phía khách sạn.
Mà Lăng Uyên Đình nhìn lệnh bài Điện Đức Hoàng ở trong tay sửng sốt mấy giây, ông ấy còn muốn tiếp tục đuổi theo nhưng lại bị hai thành viên của Hang Sói ở bên cạnh ngăn lại.
Lúc này trên người tất cả những thành viên của Hang Sói đều xuất hiện vẻ thù hận, thậm chí làm cho trong lòng Lăng Uyên Đình cảm thấy rùng mình.
"Lãnh đạo bây giờ chúng ta phải làm gì?" Hai cấp dưới ở bên cạnh Lăng Uyên Đình vội vàng hỏi.
Lăng Uyên Đình hít sâu một hơi, sau đó móc điện thoại ra.
Dù sao những người mà hôm nay Trần Hùng gọi tới đây phần lớn đều là những nhân vật có máu mặt ở trong thành phố Bình Minh, hơn nữa bản thân Trần Hùng cũng là người có địa vị rất cao.
Cho nên Lăng Uyên Đình không muốn làm ầm ĩ với họ, không phải dưới tình huống vạn bất đắc dĩ thì ông ấy tuyệt đối sẽ không dùng vũ lực để trấn áp.
Nhưng mà lúc này vừa mới đối mặt, câu nói đầu tiên của Trần Hùng đã chặn những lời mà ông ấy muốn nói hoàn toàn không có thương lượng, điều này lập tức làm cho sắc mặt Lăng Uyên Đình trở nên hết sức khó coi.
"Trần Hùng cậu đừng làm khó tôi." Lăng Uyên Đình nhíu mày nói.
"Là ông làm khó tôi trước."
Trần Hùng trả lại một câu rồi tiếp tục nói: "Nhưng mà các người kêu gọi đầu tư khó, vì muốn nhận được sự đầu tư của nhà họ Tô mà từ bỏ tôi trong thành tôi đã không nói gì rồi, dù sao nhà họ Tô cũng là gia tộc quyền thế hàng đầu ở phía nam nên nếu như có thể đầu tư vào thành phố Bình Minh thì là chuyện tốt."
"Vì thế Trần Hùng tôi cũng không nói quá nhiều, tất cả đều làm việc dựa theo quy củ cũng không đi tìm Tô Cẩn Lương để gây phiền phức."
Nhưng mà lãnh đạo Đình à, bây giờ Tô Cẩn Lương được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, cử người đi giết tôi đồng thời còn bắt phó tổng giám đốc tập đoàn Ngọc Thanh của tôi, chuyện này ông còn muốn tôi nhẫn nhịn thì không cần phải nói gì nữa."
Lăng Uyên Đình trả lời: "Tôi cảm thấy rất tiếc về chuyện xảy ra ở trong tập đoàn Ngọc Thanh nhưng mà chúng tôi đã cử người đi điều tra vụ án này, cậu cho chúng tôi một chút thời gian chúng tôi chắc chắn sẽ cho cậu một câu trả lời thỏa đáng."
Hơn nữa Trần Hùng cậu không cảm thấy chuyện này hơi khác thường sao? Tại sao cô Cẩn Lương lại vô duyên vô cớ muốn giết người của tập đoàn Ngọc Thanh chứ? Tôi cảm thấy trong đó có hiểu lầm gì hay không?"
Trần Hùng cười giễu: "Lãnh đạo Đình, có đôi khi những cậu chủ cô chủ con nhà giàu này giết người không cần lý do, rốt cuộc có hiểu lầm hay không lát nữa chúng ta sẽ biết."
"Nhưng mà Trần Hùng…"
"Đừng nói nữa."
Trần Hùng trực tiếp cắt ngang lời nói của Lăng Uyên Đình, giọng điệu cũng trở nên lạnh như băng: "Lúc nãy tôi đã nói rồi, hôm nay Tô Cẩn Lương phải chết không có thương lượng gì cả."
Trần Hùng vừa nói vừa lấy một tấm lệnh bài ở trong ngực ra nhét vào trong tay Lăng Uyên Đình.
"Đây là?"
Vẻ mặt Lăng Uyên Đình ngạc nhiên.
Đây là một tấm lệnh bài màu vàng sậm, mặt sau khắc một con rồng vàng rất sống động, trên đỉnh đầu rồng khắc ba chữ Điện Đức Hoàng, mà ở mặt trước lại được khắc hai chữ -- Điện Chủ!
"Điện Chủ của điện Đức Hoàng?" Lăng Uyên Đình hít một ngụm khí lạnh.
Trần Hùng trả lời: "Đây là lệnh bài Điện Chủ của điện Đức Hoàng, nếu như ông không biết điều này có ý nghĩa như thế nào thì ông có thể gọi điện thoại cho cấp trên của ông, nếu như cấp trên của ông cũng không biết đây là thứ gì thì ông có thể bảo cấp trên của ông gọi điện thoại cho cấp trên nữa."
"Trần Hùng, cậu như vậy là?"
Trần Hùng nói: "Lãnh đạo Đình tôi biết bây giờ ông rất khó xử nhưng mà chỉ cần ông gọi điện thoại tôi tin tưởng ông sẽ không cảm thấy khó xử nữa."
"Ông muốn đầu tư đúng không, Điện Đức Hoàng ở nước ngoài của tôi sẽ đầu tư cho ông, nhà họ Tô bỏ ra bao nhiêu thì Trần Hùng tôi sẽ bỏ ra nhiều gấp bội thậm chí gấp trăm lần, thậm chí trụ sở của Điện Đức Hoàng trực tiếp chuyển đến thành phố Bình Minh cũng được."
"Nhưng mà Tô Cẩn Lương chắc chắn phải chết."
Nói đến đây Trần Hùng không muốn nói thêm nửa câu, anh xoay người đi về phía khách sạn.
Mà Lăng Uyên Đình nhìn lệnh bài Điện Đức Hoàng ở trong tay sửng sốt mấy giây, ông ấy còn muốn tiếp tục đuổi theo nhưng lại bị hai thành viên của Hang Sói ở bên cạnh ngăn lại.
Lúc này trên người tất cả những thành viên của Hang Sói đều xuất hiện vẻ thù hận, thậm chí làm cho trong lòng Lăng Uyên Đình cảm thấy rùng mình.
"Lãnh đạo bây giờ chúng ta phải làm gì?" Hai cấp dưới ở bên cạnh Lăng Uyên Đình vội vàng hỏi.
Lăng Uyên Đình hít sâu một hơi, sau đó móc điện thoại ra.
/1916
|