Lúc này sắc mặt của Tô Cẩn Lương rất khó coi, cô ta liên tục cười nhạt, kêu la lên: "Tô Văn Hùng thật sự là vẫn sợ tao cướp công của mày. Ông ấy đúng là không công bằng."
"Đúng vậy, ông ấy không công bằng. Ai bảo chị không phải là con trai chứ. Ha ha..."
Tô Văn Mãnh cười ầm ầm lên như điên, giống như cái tên cậu ta vậy: "Tô Cẩn Lương, chị nói xem, chỉ dựa vào mỗi chị, đến Thành phố Bình Minh nhiều ngày như vậy rồi vẫn không thấy có tiến triển gì. Không những không có tiến triển mà lại còn mua đất mua đai gì ở Thành phố Bình Minh, chị bị ấm đầu rồi phải không?"
"Mỗi tý bản lĩnh này của chị cũng đòi lấy được Trần Hùng, quả là một cô gái đầu to mà óc bằng hạt nho."
"Thôi nói cho chị biết vậy. Tôi sớm đã hành động rồi. Trần Hùng sẽ nhanh chóng để ý đến sự lớn mạnh của tôi, sau đó anh ta sẽ ngoan ngoãn làm con chó cong đuôi theo tôi. Cho nên, cuối cùng có được Tam Giang phải kể đến công lao của tôi. Chị con gái con đứa, đừng ở đây quản chuyện bao đồng nữa!"
Lúc Tô Văn Mãnh nói ra những lời này, những thành viên của Hang Sói cũng từ đó mà nghe ra được manh mối.
Tô Cẩn Lương cũng không hề nói dối, cô ta không phải là người phái người đến Ngọc Thanh gây chuyện, mà là em trai song sinh của cô ta Tô Văn Mãnh.
Bên cạnh Tô Văn Mãnh cũng có một hòa thượng tên là Thiên Trùng. Anh ta và Thích Trùng đến từ cùng một ngôi chùa. Ngôi chùa mà trước đây họ ở xảy ra cháy lớn, tất cả mọi người bên trong đều bị thiêu chết, chỉ còn lại Thích Trùng và Thiên Trùng. truyện ngôn tình
Sau đó hai người này được Tô Văn Hùng nhận nuôi, sau đó phân công cho Tô Cẩn Lương và Tô Văn Mãnh làm vệ sĩ của bọn họ.
Mặc dù Thích Trùng và Thiên Trùng là huynh đệ đồng môn, cùng đến từ một ngôi chùa nhưng tính cách bọn họ lại khác nhau một trời một vực.
Thích Trùng một lòng hướng thiện, nghe theo lời Phật dạy, cho dù là đã về phàm trần thế tục cũng ghi nhớ quy tắc luật lệ, không ăn thịt, không uống rượu, không nói dối, không sát sinh. Còn Thiên Trùng thì lòng dạ độc ác, phá vỡ cả chín giới luật, lại cộng thêm việc mấy năm nay giúp đỡ Tô Văn Mãnh làm không ít việc bẩn thỉu càng chẳng khác gì giết người, thị một đại ma đầu coi sinh mệnh như cỏ rác còn hơn cả Tô Cẩn Lương.
Trần Hùng vẫy vẫy tay với Tô Cẩn Lương, ý là bảo cô ta mang điện thoại đến đây. Tô Cẩn Lương cũng rất nghe lời, ngoan ngoãn đưa điện thoại di động vào tay Trần Hùng.
Trần Hùng đưa điện thoại lên tai, thản nhiên nói: "Tô Văn Mãnh, tôi là Trần Hùng!"
"Ối, thì ra hai người ở chung à!"
Tô Văn Mãnh ở đầu dây bên kia cười đùa một tiếng: "Sao, Trần Hùng anh muốn đến tìm chị tôi để thương lượng chuyện mảnh đất ở Tề Canh Bình à? Nghe nói chị ta muốn làm nhà hỏa táng ở đấy? Nói thật cho anh biết, chị ta đang dọa anh thôi, bởi vì dòng tộc tôi căn bản sẽ không bỏ ra nhiều tiền như thế để chị ta chơi đùa đâu."
"Thế nên Trần Hùng, anh ngàn vạn lần đừng đi theo Tô Cẩn Lương, không có tương lai đâu. Còn tôi là cậu ấm của nhà họ Tô, ở dòng họ cũng có tiếng nói nhất định, nếu anh bằng lòng theo tôi, tôi bảo đảm anh kêu mưa gọi gió, muốn gì có đấy."
Trần Hùng chẳng thèm nghe Tô Văn Mãnh ăn nói lung tung, hỏi: "Là cậu phái người đi tập đoàn Ngọc Thanh gây chuyện đúng không? Giết người của tôi, còn bắt tổng giám đốc tập đoàn Ngọc Thanh tôi, gan cậu không nhỏ đâu!"
"Ha ha."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Tô Văn Mãnh, cậu ta không e dè gì mà thừa nhận luôn: "Đúng, chính là tôi đã phải người đến tập đoàn Ngọc Thanh của anh gây chuyện. Vốn là định bắt vợ của anh, nhưng vợ anh lại không có ở đấy nên chỉ có thể bắt phó tổng giám đốc của Ngọc Thanh về."
"Cậu ở đâu? Tôi đến tìm cậu." Trần Hùng hỏi.
Tô Văn Mãnh trả lời: "Chỉ đợi mỗi câu này của anh đấy! Tôi gửi định vị của tôi vào điện thoại của Tô Cẩn Lương. Tôi đợi anh đến đây."
"Ok."
Nói xong câu đó Trần Hùng cúp điện thoại luôn.
Bên kia ngay sau đó liền gửi định vị đến. Trần Hùng mở ra định vị của di động ra, xác định vị trí của Tô Văn Mãnh, ý định giết người vừa mới biến mất trong mắt lúc này lại lần nữa bộc phát ra.
Trần Hùng bây giờ thậm chí còn kinh khủng hơn vừa nãy.
"Đúng vậy, ông ấy không công bằng. Ai bảo chị không phải là con trai chứ. Ha ha..."
Tô Văn Mãnh cười ầm ầm lên như điên, giống như cái tên cậu ta vậy: "Tô Cẩn Lương, chị nói xem, chỉ dựa vào mỗi chị, đến Thành phố Bình Minh nhiều ngày như vậy rồi vẫn không thấy có tiến triển gì. Không những không có tiến triển mà lại còn mua đất mua đai gì ở Thành phố Bình Minh, chị bị ấm đầu rồi phải không?"
"Mỗi tý bản lĩnh này của chị cũng đòi lấy được Trần Hùng, quả là một cô gái đầu to mà óc bằng hạt nho."
"Thôi nói cho chị biết vậy. Tôi sớm đã hành động rồi. Trần Hùng sẽ nhanh chóng để ý đến sự lớn mạnh của tôi, sau đó anh ta sẽ ngoan ngoãn làm con chó cong đuôi theo tôi. Cho nên, cuối cùng có được Tam Giang phải kể đến công lao của tôi. Chị con gái con đứa, đừng ở đây quản chuyện bao đồng nữa!"
Lúc Tô Văn Mãnh nói ra những lời này, những thành viên của Hang Sói cũng từ đó mà nghe ra được manh mối.
Tô Cẩn Lương cũng không hề nói dối, cô ta không phải là người phái người đến Ngọc Thanh gây chuyện, mà là em trai song sinh của cô ta Tô Văn Mãnh.
Bên cạnh Tô Văn Mãnh cũng có một hòa thượng tên là Thiên Trùng. Anh ta và Thích Trùng đến từ cùng một ngôi chùa. Ngôi chùa mà trước đây họ ở xảy ra cháy lớn, tất cả mọi người bên trong đều bị thiêu chết, chỉ còn lại Thích Trùng và Thiên Trùng. truyện ngôn tình
Sau đó hai người này được Tô Văn Hùng nhận nuôi, sau đó phân công cho Tô Cẩn Lương và Tô Văn Mãnh làm vệ sĩ của bọn họ.
Mặc dù Thích Trùng và Thiên Trùng là huynh đệ đồng môn, cùng đến từ một ngôi chùa nhưng tính cách bọn họ lại khác nhau một trời một vực.
Thích Trùng một lòng hướng thiện, nghe theo lời Phật dạy, cho dù là đã về phàm trần thế tục cũng ghi nhớ quy tắc luật lệ, không ăn thịt, không uống rượu, không nói dối, không sát sinh. Còn Thiên Trùng thì lòng dạ độc ác, phá vỡ cả chín giới luật, lại cộng thêm việc mấy năm nay giúp đỡ Tô Văn Mãnh làm không ít việc bẩn thỉu càng chẳng khác gì giết người, thị một đại ma đầu coi sinh mệnh như cỏ rác còn hơn cả Tô Cẩn Lương.
Trần Hùng vẫy vẫy tay với Tô Cẩn Lương, ý là bảo cô ta mang điện thoại đến đây. Tô Cẩn Lương cũng rất nghe lời, ngoan ngoãn đưa điện thoại di động vào tay Trần Hùng.
Trần Hùng đưa điện thoại lên tai, thản nhiên nói: "Tô Văn Mãnh, tôi là Trần Hùng!"
"Ối, thì ra hai người ở chung à!"
Tô Văn Mãnh ở đầu dây bên kia cười đùa một tiếng: "Sao, Trần Hùng anh muốn đến tìm chị tôi để thương lượng chuyện mảnh đất ở Tề Canh Bình à? Nghe nói chị ta muốn làm nhà hỏa táng ở đấy? Nói thật cho anh biết, chị ta đang dọa anh thôi, bởi vì dòng tộc tôi căn bản sẽ không bỏ ra nhiều tiền như thế để chị ta chơi đùa đâu."
"Thế nên Trần Hùng, anh ngàn vạn lần đừng đi theo Tô Cẩn Lương, không có tương lai đâu. Còn tôi là cậu ấm của nhà họ Tô, ở dòng họ cũng có tiếng nói nhất định, nếu anh bằng lòng theo tôi, tôi bảo đảm anh kêu mưa gọi gió, muốn gì có đấy."
Trần Hùng chẳng thèm nghe Tô Văn Mãnh ăn nói lung tung, hỏi: "Là cậu phái người đi tập đoàn Ngọc Thanh gây chuyện đúng không? Giết người của tôi, còn bắt tổng giám đốc tập đoàn Ngọc Thanh tôi, gan cậu không nhỏ đâu!"
"Ha ha."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười của Tô Văn Mãnh, cậu ta không e dè gì mà thừa nhận luôn: "Đúng, chính là tôi đã phải người đến tập đoàn Ngọc Thanh của anh gây chuyện. Vốn là định bắt vợ của anh, nhưng vợ anh lại không có ở đấy nên chỉ có thể bắt phó tổng giám đốc của Ngọc Thanh về."
"Cậu ở đâu? Tôi đến tìm cậu." Trần Hùng hỏi.
Tô Văn Mãnh trả lời: "Chỉ đợi mỗi câu này của anh đấy! Tôi gửi định vị của tôi vào điện thoại của Tô Cẩn Lương. Tôi đợi anh đến đây."
"Ok."
Nói xong câu đó Trần Hùng cúp điện thoại luôn.
Bên kia ngay sau đó liền gửi định vị đến. Trần Hùng mở ra định vị của di động ra, xác định vị trí của Tô Văn Mãnh, ý định giết người vừa mới biến mất trong mắt lúc này lại lần nữa bộc phát ra.
Trần Hùng bây giờ thậm chí còn kinh khủng hơn vừa nãy.
/1916
|