"Hiệu thuốc nhà họ Hứa thế hệ Tô Hàng truyền thừa mấy trăm năm?"
Tôn Tề Thiên nao nao, nói: “Cha nuôi, nhưng mười năm trước nhà họ Hứa đã bị diệt môn rồi mà?"
“Đúng vậy, nhà họ Hứa bị ta diệt môn.” Thái Tuế trả lời: “Cho nên Kim Sang Dược kia của gã hiện tại cũng phải thuộc về ta."
Tôn Tề Thiên vội vàng nói: “Cha nuôi, Kim Sang Dược kia hiện tại đang ở đâu? Con lập tức phái người mang tới cho ngài."
“Không cần.”
Thái Tuế vẫy vẫy tay, nói: “Thuốc ở trên người nhóm Tên Mù, con không lấy được. Ta sẽ tự đi lấy."
Nói xong, Thái Tuế dựa lưng lên ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần: “Đúng rồi, sao Cao Thúy Hồng không tới?"
Cao Thúy Hồng chính là Cao Tố Trinh, Thái Tuế và Ngụy Tuấn đều gọi bà bằng tên này. Nhưng sau khi Cao Thúy Hồng trở thành một trong sáu giám đốc của tập đoàn Ngọc Tề, bà đã sửa lại tên.
Tôn Tề Thiên trả lời đúng sự thật: “Cha nuôi, cha còn nhớ năm đó thời điểm cô ta ở thanh lâu Ngọc Hương, có quen một đao khách tên Ngụy Tuấn không?"
Thái Tuế gật đầu nói: “Có chút ấn tượng, ta nhớ rõ năm đó Thúy Hồng muốn bôn ba giang hồ cùng đao khách kia, ta phải cho người ngăn cản. Thế nào, đao khách kia đã trở lại?"
“Đúng vậy cha nuôi, không chỉ gã ta trở lại, gần đây bên Tô Hàng còn thêm một đám rồng quá giang, bọn họ đã phá hủy nhà họ Thẩm, khống chế nhà họ Tô. Đích nhắm kế tiếp của bọn họ con đoán sẽ là tập đoàn Ngọc Tề của chúng ta, thậm chí là toàn bộ phía Nam."
“Ồ?”
Đôi mắt khẽ nheo lại của Thái Tuế lập tức sáng lên: “Chính là đao khách dẫn đầu kia?”
“Không, là một người trẻ tuổi tên Trần Hùng, năm nay chưa tới 30, nhưng cách đây không lâu đã đánh bại Từ Vân ở Hổ Quyển."
“Trần Hùng... chưa tới 30 tuổi.”
Thái Tuế như là nhớ tới điều gì: "Chẳng lẽ chính là thằng nhóc bảy ngày trước đến Chùa Kim Lôi muốn xông vào trong Tháp Kim Lôi kia?"
Bảy ngày trước Trần Hùng tới Chùa Kim Lôi, muốn ương ngạnh xông vào Tháp Kim Lôi, cuối cùng bị bọn Từ Vân ngăn cản.
Lúc ấy tuy rằng Thái Tuế đang ở trong tháp, không nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì. Nhưng thính lực của ông ta vô cùng nhanh nhạy, dựa vào thính giác cũng có thể đoán được đại khái chuyện xảy ra bên ngoài.
“Chính là thằng nhóc đó." Tôn Tề Thiên nói: “Con cũng không biết thằng nhóc này rốt cuộc chui ra từ đâu, nhưng có thể xác định được nó không có ý tốt."
“Mà vào thời điểm then chốt, Cao Tố Trinh đã tiết lộ tin tức chúng con muốn tới Chùa Kim Lôi đón ngài cho Ngụy Tuấn kia. Cha nuôi, Cao Tố Trinh phản bội cha."
Ánh mắt Thái Tuế đột nhiên lạnh xuống, chỉ thấy ông ta trừng Tôn Tề Thiên một cái. Chỉ một ánh mắt này cũng khiến toàn thân Tôn Tề Thiên như rơi xuống hầm băng.
“Cha nuôi, con... ”
Thái Tuế lạnh giọng nói: “Tôn Tề Thiên, đừng chơi trò tâm cơ thủ đoạn trước mặt ta. Con hiểu rõ tính tình của ta, phải không?"
Tôn Tề Thiên vội vàng nói: “Con biết, cha nuôi, con không có ý bôi xấu Cao Tố Trinh. Sau khi trở về cha có thể tự mình hỏi cô ta những chuyện này. Lần này cha nuôi ra khỏi tháp nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm. Con chỉ lo lắng cho an toàn của cha nuôi. Dù sao cũng không thể khinh thường Trần Hùng kia."
“Trần Hùng... ”
Thái Tuế chưa từng gặp Trần Hùng, nhưng trong đầu ông ta đã phác họa ra dáng vẻ Trần Hùng, ngay sau đó, Thái Tuế cười.
Tới trình độ như Thái Tuế bây giờ, sớm đã không còn sợ bất kỳ lời khiêu chiến nào. Người như ông ta chỉ biết coi kẻ địch mạnh như một loại thú vui.
Tôn Tề Thiên nao nao, nói: “Cha nuôi, nhưng mười năm trước nhà họ Hứa đã bị diệt môn rồi mà?"
“Đúng vậy, nhà họ Hứa bị ta diệt môn.” Thái Tuế trả lời: “Cho nên Kim Sang Dược kia của gã hiện tại cũng phải thuộc về ta."
Tôn Tề Thiên vội vàng nói: “Cha nuôi, Kim Sang Dược kia hiện tại đang ở đâu? Con lập tức phái người mang tới cho ngài."
“Không cần.”
Thái Tuế vẫy vẫy tay, nói: “Thuốc ở trên người nhóm Tên Mù, con không lấy được. Ta sẽ tự đi lấy."
Nói xong, Thái Tuế dựa lưng lên ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần: “Đúng rồi, sao Cao Thúy Hồng không tới?"
Cao Thúy Hồng chính là Cao Tố Trinh, Thái Tuế và Ngụy Tuấn đều gọi bà bằng tên này. Nhưng sau khi Cao Thúy Hồng trở thành một trong sáu giám đốc của tập đoàn Ngọc Tề, bà đã sửa lại tên.
Tôn Tề Thiên trả lời đúng sự thật: “Cha nuôi, cha còn nhớ năm đó thời điểm cô ta ở thanh lâu Ngọc Hương, có quen một đao khách tên Ngụy Tuấn không?"
Thái Tuế gật đầu nói: “Có chút ấn tượng, ta nhớ rõ năm đó Thúy Hồng muốn bôn ba giang hồ cùng đao khách kia, ta phải cho người ngăn cản. Thế nào, đao khách kia đã trở lại?"
“Đúng vậy cha nuôi, không chỉ gã ta trở lại, gần đây bên Tô Hàng còn thêm một đám rồng quá giang, bọn họ đã phá hủy nhà họ Thẩm, khống chế nhà họ Tô. Đích nhắm kế tiếp của bọn họ con đoán sẽ là tập đoàn Ngọc Tề của chúng ta, thậm chí là toàn bộ phía Nam."
“Ồ?”
Đôi mắt khẽ nheo lại của Thái Tuế lập tức sáng lên: “Chính là đao khách dẫn đầu kia?”
“Không, là một người trẻ tuổi tên Trần Hùng, năm nay chưa tới 30, nhưng cách đây không lâu đã đánh bại Từ Vân ở Hổ Quyển."
“Trần Hùng... chưa tới 30 tuổi.”
Thái Tuế như là nhớ tới điều gì: "Chẳng lẽ chính là thằng nhóc bảy ngày trước đến Chùa Kim Lôi muốn xông vào trong Tháp Kim Lôi kia?"
Bảy ngày trước Trần Hùng tới Chùa Kim Lôi, muốn ương ngạnh xông vào Tháp Kim Lôi, cuối cùng bị bọn Từ Vân ngăn cản.
Lúc ấy tuy rằng Thái Tuế đang ở trong tháp, không nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì. Nhưng thính lực của ông ta vô cùng nhanh nhạy, dựa vào thính giác cũng có thể đoán được đại khái chuyện xảy ra bên ngoài.
“Chính là thằng nhóc đó." Tôn Tề Thiên nói: “Con cũng không biết thằng nhóc này rốt cuộc chui ra từ đâu, nhưng có thể xác định được nó không có ý tốt."
“Mà vào thời điểm then chốt, Cao Tố Trinh đã tiết lộ tin tức chúng con muốn tới Chùa Kim Lôi đón ngài cho Ngụy Tuấn kia. Cha nuôi, Cao Tố Trinh phản bội cha."
Ánh mắt Thái Tuế đột nhiên lạnh xuống, chỉ thấy ông ta trừng Tôn Tề Thiên một cái. Chỉ một ánh mắt này cũng khiến toàn thân Tôn Tề Thiên như rơi xuống hầm băng.
“Cha nuôi, con... ”
Thái Tuế lạnh giọng nói: “Tôn Tề Thiên, đừng chơi trò tâm cơ thủ đoạn trước mặt ta. Con hiểu rõ tính tình của ta, phải không?"
Tôn Tề Thiên vội vàng nói: “Con biết, cha nuôi, con không có ý bôi xấu Cao Tố Trinh. Sau khi trở về cha có thể tự mình hỏi cô ta những chuyện này. Lần này cha nuôi ra khỏi tháp nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm. Con chỉ lo lắng cho an toàn của cha nuôi. Dù sao cũng không thể khinh thường Trần Hùng kia."
“Trần Hùng... ”
Thái Tuế chưa từng gặp Trần Hùng, nhưng trong đầu ông ta đã phác họa ra dáng vẻ Trần Hùng, ngay sau đó, Thái Tuế cười.
Tới trình độ như Thái Tuế bây giờ, sớm đã không còn sợ bất kỳ lời khiêu chiến nào. Người như ông ta chỉ biết coi kẻ địch mạnh như một loại thú vui.
/1916
|