Mà Phó Tuyết Lam lúc này vì mất quá nhiều máu mà chết đi rồi, Phó Quân Diệt ôm Phó Tuyết Lam, vẻ mặt đầy đau đớn nhưng nước mắt đã không còn rơi được từ lâu rồi.
“Đúng là một chàng trai quật cường nha.”
Giây phút này Dương Đạo lại có chút khâm phục Thái Sơn, nếu như là ân oán cá nhân thì có lẽ Dương Đạo đã tha cho Thái Sơn một mạng rồi.
Nhưng bây giờ với tình huống vì chủ của mình, phải trái rõ ràng trước mặt, Dương Đạo không thể có chút mềm lòng mà nương tay được.
Ông ta đưa Song Đao lên, chuẩn bị kết thúc hoàn toàn tính mạng của Thái Sơn.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một bóng người đột nhiên từ bên cạnh di chuyển đến, và một ánh sáng lóe lên, một đao với sức mạnh cực lớn khiến cho Dương Đạo giật mình lùi lại một bước.
“Ai?”
Dương Đạo đứng vững người lại, lông mày chau lại.
“Dương Đạo, lâu ngày không gặp.”
Dương Đạo giơ kiếm Thanh Long trong tay lên, chỉ về hướng Dương Đạo, trên mặt nở một nụ cười lâu ngày không gặp: “Ông còn nhớ tôi không?”
Trong mắt Dương Đạo lóe lên một tia nghi hoặc, cho đến khi Ngụy Tuấn vén áo của mình ra, trên ngực Ngụy Tuấn có một vết sẹo hình chữ thập khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Giây phút này, Dương Đạo phản ứng lại.
“Thì ra là ông... ”
Dương Đạo cười nói: “Đúng thế, lâu ngày không gặp.”
“Tôi đợi ngày hôm nay, đợi mười mấy năm rồi, Dương Đạo, hôm nay chúng ta đấu một trận nữa, thế nào?”
Lời vừa dứt, Ngụy Tuấn hoàn toàn không đợi Dương Đạo có đồng ý hay không, mà ông ta cầm kiếm Thanh Long lao về hướng Dương Đạo bên này.
Và trong lúc Dương Đạo với Ngụy Tuấn đang đánh nhau thì Thái Sơn bên này vẫn là không chống cự nổi, mà sắp ngã xuống đất rồi.
Nhưng mà đúng vào lúc này, có người đưa một tay ra đỡ lấy Thái Sơn, người này chính là Tám ngón tay điên.
“Anh là ai?” Thái Sơn kinh ngạc nhìn Tám ngón tay điên và hỏi.
“Người cứu mạng anh.” Tám ngón tay điên tùy ý đáp lại một câu, sau đó vác Thái Sơn hơn một trăm ký lên vai một cách nhẹ nhàng.
“Bỏ tôi xuống, cứu bạn của tôi.”
Tám ngón tay điên lại không có bỏ Thái Sơn xuống mà nhìn sang Phó Quân Diệt ở một bên cạnh, nói: “Cô gái này đã đi rồi, nếu như anh muốn báo thù cho cô ta thì trước tiên hãy sống đã, chúng tôi có thể giúp anh.”
Nói xong, Tám ngón tay điên không nói nhiều nữa, vác Thái Sơn đi về hướng mà Trần Hùng bọn họ đang ở đó.
Trên đường đi có rất nhiều cao thủ tập đoàn Ngọc Tề xông đến, nhưng toàn bộ đều bị Tám ngón tay điên thuần thục ép lùi qua một bên. Lúc này Phó Quân Diệt như đã nghĩ ra được điều gì, anh ta cắn chặt răng, một tay bế Phó Tuyết Lam lên, nhanh chóng đi theo sau Tám ngón tay điên.
Trong cùng một thời gian, bốn phương tám hướng lại liên tiếp có rất nhiều bóng người xông ra.
Chỉ thấy người đàn ông luôn ngồi chồm hổm trên thân cây đột nhiên cầm trong tay thêm mấy con dao bay, dao bay được phóng ra, lập tức đâm trúng hai cao thủ của tập đoàn Ngọc Tề, ngã xuống dưới vũng máu. Cập nhật truyện nhanh tại -- ТRUМTRU YEИ.V Л --
Ngay sau đó người này từ trên cành cây nhảy xuống, gia nhập vào trong phe giết Thái Tuế.
Cùng lúc đó, ông già ăn mặc như một nông dân cầm liềm dưới gốc cây to cũng vừa di chuyển, cả người ông ta giống như một con thỏ lao ra khỏi từng, dùng một nhát dao xé nát ngực và xương sườn của một cao thủ của tập đoàn Ngọc Tề.
Còn bên phía Trần Hùng, Thẩm Đại Lực dẫn một nhóm thành viên của Hang Sói xông lên một cách điên cuồng, mỗi người bọn họ đều giống như con sói đói, từ sớm đã không kìm nén được máu nóng trong người rồi.
“Đến lúc rồi.”
Trần Hùng vươn vai, và bước nhanh về phía trước, theo sau là Lạc Tiến.
“Đúng là một chàng trai quật cường nha.”
Giây phút này Dương Đạo lại có chút khâm phục Thái Sơn, nếu như là ân oán cá nhân thì có lẽ Dương Đạo đã tha cho Thái Sơn một mạng rồi.
Nhưng bây giờ với tình huống vì chủ của mình, phải trái rõ ràng trước mặt, Dương Đạo không thể có chút mềm lòng mà nương tay được.
Ông ta đưa Song Đao lên, chuẩn bị kết thúc hoàn toàn tính mạng của Thái Sơn.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một bóng người đột nhiên từ bên cạnh di chuyển đến, và một ánh sáng lóe lên, một đao với sức mạnh cực lớn khiến cho Dương Đạo giật mình lùi lại một bước.
“Ai?”
Dương Đạo đứng vững người lại, lông mày chau lại.
“Dương Đạo, lâu ngày không gặp.”
Dương Đạo giơ kiếm Thanh Long trong tay lên, chỉ về hướng Dương Đạo, trên mặt nở một nụ cười lâu ngày không gặp: “Ông còn nhớ tôi không?”
Trong mắt Dương Đạo lóe lên một tia nghi hoặc, cho đến khi Ngụy Tuấn vén áo của mình ra, trên ngực Ngụy Tuấn có một vết sẹo hình chữ thập khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Giây phút này, Dương Đạo phản ứng lại.
“Thì ra là ông... ”
Dương Đạo cười nói: “Đúng thế, lâu ngày không gặp.”
“Tôi đợi ngày hôm nay, đợi mười mấy năm rồi, Dương Đạo, hôm nay chúng ta đấu một trận nữa, thế nào?”
Lời vừa dứt, Ngụy Tuấn hoàn toàn không đợi Dương Đạo có đồng ý hay không, mà ông ta cầm kiếm Thanh Long lao về hướng Dương Đạo bên này.
Và trong lúc Dương Đạo với Ngụy Tuấn đang đánh nhau thì Thái Sơn bên này vẫn là không chống cự nổi, mà sắp ngã xuống đất rồi.
Nhưng mà đúng vào lúc này, có người đưa một tay ra đỡ lấy Thái Sơn, người này chính là Tám ngón tay điên.
“Anh là ai?” Thái Sơn kinh ngạc nhìn Tám ngón tay điên và hỏi.
“Người cứu mạng anh.” Tám ngón tay điên tùy ý đáp lại một câu, sau đó vác Thái Sơn hơn một trăm ký lên vai một cách nhẹ nhàng.
“Bỏ tôi xuống, cứu bạn của tôi.”
Tám ngón tay điên lại không có bỏ Thái Sơn xuống mà nhìn sang Phó Quân Diệt ở một bên cạnh, nói: “Cô gái này đã đi rồi, nếu như anh muốn báo thù cho cô ta thì trước tiên hãy sống đã, chúng tôi có thể giúp anh.”
Nói xong, Tám ngón tay điên không nói nhiều nữa, vác Thái Sơn đi về hướng mà Trần Hùng bọn họ đang ở đó.
Trên đường đi có rất nhiều cao thủ tập đoàn Ngọc Tề xông đến, nhưng toàn bộ đều bị Tám ngón tay điên thuần thục ép lùi qua một bên. Lúc này Phó Quân Diệt như đã nghĩ ra được điều gì, anh ta cắn chặt răng, một tay bế Phó Tuyết Lam lên, nhanh chóng đi theo sau Tám ngón tay điên.
Trong cùng một thời gian, bốn phương tám hướng lại liên tiếp có rất nhiều bóng người xông ra.
Chỉ thấy người đàn ông luôn ngồi chồm hổm trên thân cây đột nhiên cầm trong tay thêm mấy con dao bay, dao bay được phóng ra, lập tức đâm trúng hai cao thủ của tập đoàn Ngọc Tề, ngã xuống dưới vũng máu. Cập nhật truyện nhanh tại -- ТRUМTRU YEИ.V Л --
Ngay sau đó người này từ trên cành cây nhảy xuống, gia nhập vào trong phe giết Thái Tuế.
Cùng lúc đó, ông già ăn mặc như một nông dân cầm liềm dưới gốc cây to cũng vừa di chuyển, cả người ông ta giống như một con thỏ lao ra khỏi từng, dùng một nhát dao xé nát ngực và xương sườn của một cao thủ của tập đoàn Ngọc Tề.
Còn bên phía Trần Hùng, Thẩm Đại Lực dẫn một nhóm thành viên của Hang Sói xông lên một cách điên cuồng, mỗi người bọn họ đều giống như con sói đói, từ sớm đã không kìm nén được máu nóng trong người rồi.
“Đến lúc rồi.”
Trần Hùng vươn vai, và bước nhanh về phía trước, theo sau là Lạc Tiến.
/1916
|