Trong vòng hơn một tuần, thương tích trên người Phó Quân Diệt và Thái Sơn đã không còn chướng ngại gì lớn, chỉ có điều vì lúc đó vết đao trên người họ quá sâu nên đến bây giờ, bọn họ vẫn không thích hợp để vận động với cường độ kịch liệt.
Cho nên mấy hôm nay, Thái Sơn và Phó Quân Diệt đều ở trong góc này của nhà kho, nhìn những thành viên của Hang Sói luyện tập ở phía đối diện,
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hai người họ đã cảm thấy thế giới quan của mình bị lật đổ một cách mạnh mẽ.
Ngày nào trong đầu bọn họ cũng hiện ra hàng loạt câu hỏi.
Đây là nơi nào?
Rốt cuộc đám người này đến từ đâu?
Tại sao trên đời này lại có một nơi như thế này?
Phó Quân Diệt và Thái Sơn thấy Trần Hùng tới, sự ngỡ ngàng trong ánh mắt liền nhanh chóng biến mất.
“Nơi này do anh lập nên sao?” Phó Quân Diệt hỏi.
“Đúng.” Trần Hùng gật đầu đáp.
Phó Quân Diệt nói: “Thật không ngờ, trông anh trẻ như vậy lại có thể xây dựng được một nơi đánh kinh ngạc như này!”
Trần Hùng nói: “Tôi có rất nhiều rất nhiều chuyện đáng kinh ngạc và khó tin, thời gian lâu dần, các anh sẽ hiểu thôi. Các anh thấy nơi này thế nào?”
“Rất tốt.”
Phó Quân Diệt và Thái Sơn gật đầu cùng một lúc, nói: “Trần Hùng, nghe nói trước đây các người là người Tam Giang. Tại sao các người lại đến Tô Hàng?”
“Muốn lấy được phương Nam.”
Trần Hùng chỉ trả lời một câu đơn giản dứt khoát, sau đó anh vỗ vai Thái Sơn và Phó Quân Diệt, nói: “Tôi biết trong đầu các anh có rất nhiều điểm nghi hoặc, Trần Hùng tôi còn trẻ như vậy, dựa vào cái gì mà có thể đối địch với Thái Tuế. Nhưng đêm này, tôi sẽ cho các anh thấy rốt cuộc Trần Hùng này có bao nhiêu sức mạnh.”
Nói rồi, Trần Hùng liền đi thẳng đến trung tâm nhà kho, vỗ tay, nói: “Tất cả dừng lại hết cho tôi.”
Trần Hùng vừa ra lệnh, các thành viên Hang Sói đang điên cuồng tập luyện ở xung quanh đều dừng lại hết.
“Chuẩn bị một chút, đêm nay tất cả sẽ hành động.”
Anh vừa dứt lời, toàn bộ nhà kho đều ầm vang tiếng hò reo phấn khích của các thành viên Hang Sói.
Phó Quân Diệt và Thái Sơn kinh ngạc nhìn đám người này, bọn họ rất khó tưởng tượng rốt cuộc là lý do gì mới có thể khiến đám người này có ý chí chiến đấu như vậy.
Nửa đêm, tám chiếc xe việt dã chở gần ba mươi thành viên của Hang Sói xuất phát từ nhà khó lái thẳng đến vùng ngoại ô nằm ở phía Tây thành phố Tô Hàng.
Phía tây ngoại ô thành phố có một con đường cao tốc đi vào thành phố, lúc này trên con đường đó có hàng chục chiếc xe ô tô màu đen đang chạy quá tốc độ trong đêm.
Sau khi ra khỏi đường cao tốc, bọn họ sẽ vào thành phố thông quá vùng ngoại ô nằm ở phía Tây này.
Lúc này, trên một chiếc xe trong đoàn xe kia, Vương Bái đang dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương của mình.
Bên cạnh ông ta là Lý Tuyết Phong và Lâm Minh Vũ.
Ba người họ đã từng là anh em tốt của Bắc Giang vương Lương Mạnh Ngôn, nhưng sau trận chiến giữa hai con sông Nam Bắc, Vương Bái và Viên Trọng Chi đã hợp sức với nhau để đánh bại Lương Mạnh Ngôn, từ đó Vương Bái đã trở thành Bắc Giang vương.
Khi đó, nguyên nhân khiến Vương Bái phản bội lại Lương Mạnh Ngôn cũng là do bản thân Lương Mạnh Ngôn làm việc quá tuyệt tình, không thể trách được Vương Bái!
“Anh hai, Viên vương và Trần Hùng muốn lấy được cả phía Nam là thật sao?”
Lý Tuyết Phong ngồi ở bên cạnh cầm một điếu xì gà, trong giọng điệu mang theo ba phần hoài nghi. Thực tế, ngay từ lúc đầu nhận được tin tức của Viên Trọng Chi, yêu cầu bọn họ tuyển chọn một đội quân tinh nhuệ bên Bắc Giang đến Tô Hàng chi viện, Lý Tuyết Phong đã thấy hơi bài xích.
Bởi vì ông ta không hề tin tưởng Trần Hùng và Viên Trọng Chi có năng lực đấu lại được với các gia tộc hạng nhất ở phía Nam, dù sao thì điều này quả thực cũng hơi khó tin.
Cho nên mấy hôm nay, Thái Sơn và Phó Quân Diệt đều ở trong góc này của nhà kho, nhìn những thành viên của Hang Sói luyện tập ở phía đối diện,
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hai người họ đã cảm thấy thế giới quan của mình bị lật đổ một cách mạnh mẽ.
Ngày nào trong đầu bọn họ cũng hiện ra hàng loạt câu hỏi.
Đây là nơi nào?
Rốt cuộc đám người này đến từ đâu?
Tại sao trên đời này lại có một nơi như thế này?
Phó Quân Diệt và Thái Sơn thấy Trần Hùng tới, sự ngỡ ngàng trong ánh mắt liền nhanh chóng biến mất.
“Nơi này do anh lập nên sao?” Phó Quân Diệt hỏi.
“Đúng.” Trần Hùng gật đầu đáp.
Phó Quân Diệt nói: “Thật không ngờ, trông anh trẻ như vậy lại có thể xây dựng được một nơi đánh kinh ngạc như này!”
Trần Hùng nói: “Tôi có rất nhiều rất nhiều chuyện đáng kinh ngạc và khó tin, thời gian lâu dần, các anh sẽ hiểu thôi. Các anh thấy nơi này thế nào?”
“Rất tốt.”
Phó Quân Diệt và Thái Sơn gật đầu cùng một lúc, nói: “Trần Hùng, nghe nói trước đây các người là người Tam Giang. Tại sao các người lại đến Tô Hàng?”
“Muốn lấy được phương Nam.”
Trần Hùng chỉ trả lời một câu đơn giản dứt khoát, sau đó anh vỗ vai Thái Sơn và Phó Quân Diệt, nói: “Tôi biết trong đầu các anh có rất nhiều điểm nghi hoặc, Trần Hùng tôi còn trẻ như vậy, dựa vào cái gì mà có thể đối địch với Thái Tuế. Nhưng đêm này, tôi sẽ cho các anh thấy rốt cuộc Trần Hùng này có bao nhiêu sức mạnh.”
Nói rồi, Trần Hùng liền đi thẳng đến trung tâm nhà kho, vỗ tay, nói: “Tất cả dừng lại hết cho tôi.”
Trần Hùng vừa ra lệnh, các thành viên Hang Sói đang điên cuồng tập luyện ở xung quanh đều dừng lại hết.
“Chuẩn bị một chút, đêm nay tất cả sẽ hành động.”
Anh vừa dứt lời, toàn bộ nhà kho đều ầm vang tiếng hò reo phấn khích của các thành viên Hang Sói.
Phó Quân Diệt và Thái Sơn kinh ngạc nhìn đám người này, bọn họ rất khó tưởng tượng rốt cuộc là lý do gì mới có thể khiến đám người này có ý chí chiến đấu như vậy.
Nửa đêm, tám chiếc xe việt dã chở gần ba mươi thành viên của Hang Sói xuất phát từ nhà khó lái thẳng đến vùng ngoại ô nằm ở phía Tây thành phố Tô Hàng.
Phía tây ngoại ô thành phố có một con đường cao tốc đi vào thành phố, lúc này trên con đường đó có hàng chục chiếc xe ô tô màu đen đang chạy quá tốc độ trong đêm.
Sau khi ra khỏi đường cao tốc, bọn họ sẽ vào thành phố thông quá vùng ngoại ô nằm ở phía Tây này.
Lúc này, trên một chiếc xe trong đoàn xe kia, Vương Bái đang dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương của mình.
Bên cạnh ông ta là Lý Tuyết Phong và Lâm Minh Vũ.
Ba người họ đã từng là anh em tốt của Bắc Giang vương Lương Mạnh Ngôn, nhưng sau trận chiến giữa hai con sông Nam Bắc, Vương Bái và Viên Trọng Chi đã hợp sức với nhau để đánh bại Lương Mạnh Ngôn, từ đó Vương Bái đã trở thành Bắc Giang vương.
Khi đó, nguyên nhân khiến Vương Bái phản bội lại Lương Mạnh Ngôn cũng là do bản thân Lương Mạnh Ngôn làm việc quá tuyệt tình, không thể trách được Vương Bái!
“Anh hai, Viên vương và Trần Hùng muốn lấy được cả phía Nam là thật sao?”
Lý Tuyết Phong ngồi ở bên cạnh cầm một điếu xì gà, trong giọng điệu mang theo ba phần hoài nghi. Thực tế, ngay từ lúc đầu nhận được tin tức của Viên Trọng Chi, yêu cầu bọn họ tuyển chọn một đội quân tinh nhuệ bên Bắc Giang đến Tô Hàng chi viện, Lý Tuyết Phong đã thấy hơi bài xích.
Bởi vì ông ta không hề tin tưởng Trần Hùng và Viên Trọng Chi có năng lực đấu lại được với các gia tộc hạng nhất ở phía Nam, dù sao thì điều này quả thực cũng hơi khó tin.
/1916
|