"Nhưng thật đáng tiếc là, cuộc đọ sức lần này, thầy đã thua."
Đồng tử Cao Tố Trinh hơi co lại, bà ta không ngờ tới người đàn ông như ma quỷ này lại có thể chính miệng nói ra chữ thua.
"Cao Tố Trinh, những người khác không thể nhìn rõ tình hình, nhưng Thái Tuế ta thì có thể thấy rất rõ ràng. Lần này thầy liên thủ cùng nhà họ Kim muốn chiếm lấy toàn bộ phía nam. Kẻ địch lớn nhất không phải là nhà họ Lôi, cũng không phải là phủ Trạng Nguyên ở Tây Thục, mà là người tên Trần Hùng này. "
"Giữa chúng ta và Trần Hùng, cuối cùng sẽ có một trận chiến lớn. Hơn nữa ngày đó đang đến gần, khi thời điểm đó đến, nếu không phải là hắn chết thì sẽ là ta chết."
"Vậy nên Cao Tố Trinh à, khi ngày đó thật sự đến, cũng chính là lúc con và Ngụy Tuấn gặp nhau. Nếu lúc đó thầy muốn con giết chết Ngụy Tuấn, con có đồng ý không?"
Cao Tố Trinh không nói gì, bởi vì câu hỏi này, bà ta căn bản không nói ra được đáp án.
"Ha ha ha."
Thái Tuế cất tiếng cười lớn, ông ta trêu đùa Cao Tố Trinh giống như đang trêu đùa một con khỉ.
"Vậy nên mới nói con gái lớn không thể giữ lại. Con đã gần bốn mươi, là đệ tử của Thái Tuế ta, thầy tất nhiên có trách nhiệm tìm cho con một người chồng như ý. Cao Tố Trinh, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."
"Có điều, con muốn gả cho ai cũng được, nhưng nhất định không thể là Ngụy Tuấn."
Cao Tố Trinh như bị sét đánh ngang tai, nhưng Thái Tuế lại giống như thường lấy quả trứng vừa mới bóc từ tay Cao Tố Trinh cho vào trong miệng.
"Để bọn họ vào đi."
Thái Tuế ra lệnh, một người hầu gái bước ra ngoài.
Ngoài cửa, đám con nuôi của Thái Tuế bao gồm Tôn Tề Thiên, Tôn Ngọc Vinh, cùng với ba con át chủ bài và ông lão mù đã đợi ở đó từ lâu.
Việc Nông Phu và Đồ Phu bị đám Trần Hùng giết chết vào tối hôm qua, đám người Tôn Tề Thiên đều đã biết.
Sau khi biết chuyện này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu bọn họ là đến trang viên của Thái Tuế báo cho Thái Tuế biết tin này càng sớm càng tốt.
Hơn nữa trong lòng mỗi người đều vô cùng phẫn nộ, bọn họ đều muốn Thái Tuế ra lệnh thẳng tay tiêu diệt Trần Hùng.
Nhưng thời điểm đêm qua đã quá muộn, khi bọn họ tới đây thì Thái Tuế đã ngủ rồi, bọn họ không dám quấy rầy Thái Tuế nên vẫn luôn đợi đến tận bây giờ.
Sau khi nghe được thông báo của hầu gái, nhóm người Tôn Tề Thiên nhanh chóng bước vào trong.
"Cha nuôi, Đồ Phu và Nông Phu đã chết. Hiện giờ chúng ta đang hợp tác với nhà họ Kim, phía nam gần như đã ổn định. Mà Tô Hàng là căn cứ địa của chúng ta. Bây giờ là lúc chúng ta cần phải càn quét nơi này."
Vừa bước vào cửa, Tôn Tề Thiên đã dẫn đầu lên tiếng.
Thái Tuế nhìn về phía Tôn Tề Thiên nheo mắt lại nói: "Con là đang dạy cha phải làm như thế nào?"
Vẻ mặt Tôn Tề Thiên thay đổi, ông ta vội vàng nói: "Tề Thiên không dám, cha nuôi, nhưng mà chuyện đêm qua, chúng ta đã phải ăn thiệt thòi lớn."
"Ha ha!"
Thái Tuế cười nhạt một tiếng, nói: "Mới một chút tổn thất, các con đã kích động như vậy, không chịu nổi thua hay sao?"
Sắc mặt của đám người liền ngưng lại, vốn dĩ mỗi người đều có nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn phản ứng hiện tại của Thái Tuế, bọn họ cũng không dám nhiều lời.
Thái Tuế đứng lên, vỗ vỗ quần áo trên người, tự mình nói: "Cha ở tháp Kim Lôi mười năm, cả người đều dính xui xẻo. Các con nói xem, cha có nên xung hỷ không?"
"Xung hỷ?"
Tất cả mọi người đều không theo kịp suy nghĩ của Thái Tuế. Chẳng lẽ bây giờ không phải là lúc nên triệu tập mọi người, trực tiếp đi tiêu diệt tên Trần Hùng đó sao? Xung hỷ cái gì chứ?
Đồng tử Cao Tố Trinh hơi co lại, bà ta không ngờ tới người đàn ông như ma quỷ này lại có thể chính miệng nói ra chữ thua.
"Cao Tố Trinh, những người khác không thể nhìn rõ tình hình, nhưng Thái Tuế ta thì có thể thấy rất rõ ràng. Lần này thầy liên thủ cùng nhà họ Kim muốn chiếm lấy toàn bộ phía nam. Kẻ địch lớn nhất không phải là nhà họ Lôi, cũng không phải là phủ Trạng Nguyên ở Tây Thục, mà là người tên Trần Hùng này. "
"Giữa chúng ta và Trần Hùng, cuối cùng sẽ có một trận chiến lớn. Hơn nữa ngày đó đang đến gần, khi thời điểm đó đến, nếu không phải là hắn chết thì sẽ là ta chết."
"Vậy nên Cao Tố Trinh à, khi ngày đó thật sự đến, cũng chính là lúc con và Ngụy Tuấn gặp nhau. Nếu lúc đó thầy muốn con giết chết Ngụy Tuấn, con có đồng ý không?"
Cao Tố Trinh không nói gì, bởi vì câu hỏi này, bà ta căn bản không nói ra được đáp án.
"Ha ha ha."
Thái Tuế cất tiếng cười lớn, ông ta trêu đùa Cao Tố Trinh giống như đang trêu đùa một con khỉ.
"Vậy nên mới nói con gái lớn không thể giữ lại. Con đã gần bốn mươi, là đệ tử của Thái Tuế ta, thầy tất nhiên có trách nhiệm tìm cho con một người chồng như ý. Cao Tố Trinh, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."
"Có điều, con muốn gả cho ai cũng được, nhưng nhất định không thể là Ngụy Tuấn."
Cao Tố Trinh như bị sét đánh ngang tai, nhưng Thái Tuế lại giống như thường lấy quả trứng vừa mới bóc từ tay Cao Tố Trinh cho vào trong miệng.
"Để bọn họ vào đi."
Thái Tuế ra lệnh, một người hầu gái bước ra ngoài.
Ngoài cửa, đám con nuôi của Thái Tuế bao gồm Tôn Tề Thiên, Tôn Ngọc Vinh, cùng với ba con át chủ bài và ông lão mù đã đợi ở đó từ lâu.
Việc Nông Phu và Đồ Phu bị đám Trần Hùng giết chết vào tối hôm qua, đám người Tôn Tề Thiên đều đã biết.
Sau khi biết chuyện này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu bọn họ là đến trang viên của Thái Tuế báo cho Thái Tuế biết tin này càng sớm càng tốt.
Hơn nữa trong lòng mỗi người đều vô cùng phẫn nộ, bọn họ đều muốn Thái Tuế ra lệnh thẳng tay tiêu diệt Trần Hùng.
Nhưng thời điểm đêm qua đã quá muộn, khi bọn họ tới đây thì Thái Tuế đã ngủ rồi, bọn họ không dám quấy rầy Thái Tuế nên vẫn luôn đợi đến tận bây giờ.
Sau khi nghe được thông báo của hầu gái, nhóm người Tôn Tề Thiên nhanh chóng bước vào trong.
"Cha nuôi, Đồ Phu và Nông Phu đã chết. Hiện giờ chúng ta đang hợp tác với nhà họ Kim, phía nam gần như đã ổn định. Mà Tô Hàng là căn cứ địa của chúng ta. Bây giờ là lúc chúng ta cần phải càn quét nơi này."
Vừa bước vào cửa, Tôn Tề Thiên đã dẫn đầu lên tiếng.
Thái Tuế nhìn về phía Tôn Tề Thiên nheo mắt lại nói: "Con là đang dạy cha phải làm như thế nào?"
Vẻ mặt Tôn Tề Thiên thay đổi, ông ta vội vàng nói: "Tề Thiên không dám, cha nuôi, nhưng mà chuyện đêm qua, chúng ta đã phải ăn thiệt thòi lớn."
"Ha ha!"
Thái Tuế cười nhạt một tiếng, nói: "Mới một chút tổn thất, các con đã kích động như vậy, không chịu nổi thua hay sao?"
Sắc mặt của đám người liền ngưng lại, vốn dĩ mỗi người đều có nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn phản ứng hiện tại của Thái Tuế, bọn họ cũng không dám nhiều lời.
Thái Tuế đứng lên, vỗ vỗ quần áo trên người, tự mình nói: "Cha ở tháp Kim Lôi mười năm, cả người đều dính xui xẻo. Các con nói xem, cha có nên xung hỷ không?"
"Xung hỷ?"
Tất cả mọi người đều không theo kịp suy nghĩ của Thái Tuế. Chẳng lẽ bây giờ không phải là lúc nên triệu tập mọi người, trực tiếp đi tiêu diệt tên Trần Hùng đó sao? Xung hỷ cái gì chứ?
/1916
|