Thái Tuế lại không trả lời ngay, chỉ cầm tờ giấy này rồi nhìn Trần Hùng với ánh mắt sâu xa.
Trần Hùng nheo mắt lại, nhìn đối mắt với Thái Tuế.
Chỉ trong chốc lát, dường như bầu không khí bắt đầu trở nên vô cùng căng thẳng, toàn cảnh xung quanh yên lặng không một tiếng động.
Mãi cho đến khi có một giọng nói bá đạo khác vang lên: "Thái Tuế, tên ác ma phương Nam như ông chắc sẽ không đến mức không dám tiếp nhận thư khiêu chiến của người anh em trẻ tuổi này đấy chứ. Như vậy không phù hợp với tính cách của ông chút nào cả."
Giọng nói này chính là Thanh Long của Thanh Cảnh Môn.
Chỉ thấy Thanh Long đi trước, theo sau là Mã Dương cùng với các thành viên khác của Thanh Cảnh Môn cũng đang đi về phía bên này, sau đó đứng lại bên cạnh Trần Hùng.
Thanh Long ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía Thái Tuế bên kia nói: "Đã lâu không gặp."
"Đúng vậy. Mười năm rồi, ông em già Thanh Long vẫn không có chút thay đổi nào nhỉ."
Thanh Long là một trong bốn môn chủ của Thanh Cảnh Môn. Người ở tại đây có thể gọi ông ta một tiếng em trai, e là cũng chỉ có một mình Thái Tuế có đủ tư cách ấy.
Thanh Long cười nói: "Quả thật không thay đổi. Chỉ có điều năm tháng không buông tha cho một ai, già hơn một chút rồi."
"Thái Tuế, mấy lời thừa thãi tôi không muốn nói quá nhiều. Bức thư khiêu chiến này của Trần Hùng, rốt cuộc ông có nhận hay là không nhận?"
Thái Tuế cười nói: "Thanh Long ông cũng đã mở lời rồi, tôi còn có cách lựa chọn khác sao? Địa điểm..."
"Để tôi quyết định địa điểm." Thanh Long nói: "Một trận chiến lần này của các người có liên quan đến vận mệnh tương lai của các gia tộc lớn của cả phương Nam, điều kiện tiên quyết là trận chiến lớn giữa hai người tuyệt đối không được gây ảnh hưởng đến cuộc sống của những người dân bình thường. Vì vậy lần này sẽ do Thanh Cảnh Môn tôi ra mặt để chọn sân chiến đấu cho hai người quyết chiến."
"Ở nơi nào?"
Trần Hùng và Thái Tuế gần như lên tiếng cùng một lúc.
Thanh Long nói: "Ba mươi dặm bên ngoài Hồ Tây Tử có một hòn đảo hoang không tên. Một tháng sau, hai người các người mỗi bên tự mình chuẩn bị doanh trại, chiến đấu một trận trên đảo hoang không tên đó. Thắng làm vua... thua làm giặc..."
"Được."
Thái Tuế và Trần Hùng đồng ý không có lấy một chút do dự.
Phương thức này thật sự là cách giải quyết tốt nhất cho vận mệnh của cả phương Nam. Mà Thanh Cảnh Môn bên kia cũng tuân thủ lời hẹn định, cung cấp cho Trần Hùng và Thái Tuế phương thức tốt nhất có thể.
Sau khi tất cả đã quyết định xong xuôi, Thanh Long và những người khác cũng không ở lại nơi này mà quay người rời đi ngay.
Lúc này Viên Trọng Chi và Mạnh Hùng bọn họ cũng đã đi tới bên này.
"Đi thôi người anh em."
Viên Trọng Chi đi đến trước mặt Ngụy Tuấn, muốn kéo ông ta đứng dậy từ dưới đất lên.
Nhưng Ngụy Tuấn lại cứ ôm chặt thi thể Cao Tố Trinh không rời tay, cả người giống như đã mất hết hồn vía.
"Người anh em."
Trong giọng nói của Viên Trọng Chi tràn ngập sự bất lực.
Trần Hùng cũng hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi có thể đưa người phụ nữ này đi được không?"
Thái Tuế không hề gây khó dễ cho mấy người Trần Hùng, nói: "Đương nhiên có thể."
Trần Hùng cũng đi tới bên cạnh Ngụy Tuấn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai ông ta, nói: "Nếu muốn báo thù cho bà ấy, vậy thì một tháng này phải cố gắng hết sức. Nếu bà ấy ở trên trời linh thiêng, tôi nghĩ chắc chắn bà ấy sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng không gượng dậy nổi của chú như thế này đâu."
Giờ khắc này, dường như một thứ gì đó trong lòng Ngụy Tuấn đột nhiên bị chạm tới.
Ông ta gạt nước mắt, sau đó ôm lấy thi thể của Cao Tố Trinh, từng bước từng bước rời khỏi biệt thự của Thái Tuế.
Trời đêm hôm đó, Ngụy Tuấn đã chọn một nơi có sông có núi an táng Cao Tố Trinh.
Trần Hùng nheo mắt lại, nhìn đối mắt với Thái Tuế.
Chỉ trong chốc lát, dường như bầu không khí bắt đầu trở nên vô cùng căng thẳng, toàn cảnh xung quanh yên lặng không một tiếng động.
Mãi cho đến khi có một giọng nói bá đạo khác vang lên: "Thái Tuế, tên ác ma phương Nam như ông chắc sẽ không đến mức không dám tiếp nhận thư khiêu chiến của người anh em trẻ tuổi này đấy chứ. Như vậy không phù hợp với tính cách của ông chút nào cả."
Giọng nói này chính là Thanh Long của Thanh Cảnh Môn.
Chỉ thấy Thanh Long đi trước, theo sau là Mã Dương cùng với các thành viên khác của Thanh Cảnh Môn cũng đang đi về phía bên này, sau đó đứng lại bên cạnh Trần Hùng.
Thanh Long ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía Thái Tuế bên kia nói: "Đã lâu không gặp."
"Đúng vậy. Mười năm rồi, ông em già Thanh Long vẫn không có chút thay đổi nào nhỉ."
Thanh Long là một trong bốn môn chủ của Thanh Cảnh Môn. Người ở tại đây có thể gọi ông ta một tiếng em trai, e là cũng chỉ có một mình Thái Tuế có đủ tư cách ấy.
Thanh Long cười nói: "Quả thật không thay đổi. Chỉ có điều năm tháng không buông tha cho một ai, già hơn một chút rồi."
"Thái Tuế, mấy lời thừa thãi tôi không muốn nói quá nhiều. Bức thư khiêu chiến này của Trần Hùng, rốt cuộc ông có nhận hay là không nhận?"
Thái Tuế cười nói: "Thanh Long ông cũng đã mở lời rồi, tôi còn có cách lựa chọn khác sao? Địa điểm..."
"Để tôi quyết định địa điểm." Thanh Long nói: "Một trận chiến lần này của các người có liên quan đến vận mệnh tương lai của các gia tộc lớn của cả phương Nam, điều kiện tiên quyết là trận chiến lớn giữa hai người tuyệt đối không được gây ảnh hưởng đến cuộc sống của những người dân bình thường. Vì vậy lần này sẽ do Thanh Cảnh Môn tôi ra mặt để chọn sân chiến đấu cho hai người quyết chiến."
"Ở nơi nào?"
Trần Hùng và Thái Tuế gần như lên tiếng cùng một lúc.
Thanh Long nói: "Ba mươi dặm bên ngoài Hồ Tây Tử có một hòn đảo hoang không tên. Một tháng sau, hai người các người mỗi bên tự mình chuẩn bị doanh trại, chiến đấu một trận trên đảo hoang không tên đó. Thắng làm vua... thua làm giặc..."
"Được."
Thái Tuế và Trần Hùng đồng ý không có lấy một chút do dự.
Phương thức này thật sự là cách giải quyết tốt nhất cho vận mệnh của cả phương Nam. Mà Thanh Cảnh Môn bên kia cũng tuân thủ lời hẹn định, cung cấp cho Trần Hùng và Thái Tuế phương thức tốt nhất có thể.
Sau khi tất cả đã quyết định xong xuôi, Thanh Long và những người khác cũng không ở lại nơi này mà quay người rời đi ngay.
Lúc này Viên Trọng Chi và Mạnh Hùng bọn họ cũng đã đi tới bên này.
"Đi thôi người anh em."
Viên Trọng Chi đi đến trước mặt Ngụy Tuấn, muốn kéo ông ta đứng dậy từ dưới đất lên.
Nhưng Ngụy Tuấn lại cứ ôm chặt thi thể Cao Tố Trinh không rời tay, cả người giống như đã mất hết hồn vía.
"Người anh em."
Trong giọng nói của Viên Trọng Chi tràn ngập sự bất lực.
Trần Hùng cũng hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi có thể đưa người phụ nữ này đi được không?"
Thái Tuế không hề gây khó dễ cho mấy người Trần Hùng, nói: "Đương nhiên có thể."
Trần Hùng cũng đi tới bên cạnh Ngụy Tuấn, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai ông ta, nói: "Nếu muốn báo thù cho bà ấy, vậy thì một tháng này phải cố gắng hết sức. Nếu bà ấy ở trên trời linh thiêng, tôi nghĩ chắc chắn bà ấy sẽ không muốn nhìn thấy bộ dạng không gượng dậy nổi của chú như thế này đâu."
Giờ khắc này, dường như một thứ gì đó trong lòng Ngụy Tuấn đột nhiên bị chạm tới.
Ông ta gạt nước mắt, sau đó ôm lấy thi thể của Cao Tố Trinh, từng bước từng bước rời khỏi biệt thự của Thái Tuế.
Trời đêm hôm đó, Ngụy Tuấn đã chọn một nơi có sông có núi an táng Cao Tố Trinh.
/1916
|