Tư Đồ Phương cười nói: “Việc này là tất nhiên, nhưng mà lão đệ Bạch Vân à, Thái Tuế và người nhà họ Kim đều là người miền nam, cậu Hùng lại từ nước ngoài về, hơn nữa thế lực điện Thiên Vương ở nước ngoài to lớn như thế, tôi sao có thể nắm chắc trận chiến này, chắc gì điện Thiên Vương không đột nhiên làm khó dễ nhà họ Lôi chúng tôi?”
“Sẽ không.” Trần Hùng ở bên cạnh trực tiếp trả lời: “Điều này tôi có thể làm chủ.”
“Ha ha, đánh xong rồi thì ai có thể nói rõ sự tình? Huống chi nhà họ Lôi chúng tôi cũng không phải trái hồng mềm, đến lúc đó coi như Thái Tuế và nhà họ Kim muốn hợp tác xuống tay với chúng tôi, thế lực ba bên còn chưa chắc ai mạnh ai yếu.”
“Hơn nữa, cái gọi là một núi không thể chứa hai hổ, đến đó không chừng Thái Tuế và nhà họ Kim xung đột mà đánh nhau, thế nên lúc này nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì.”
“Vậy cũng phải.”
Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân gật đầu rối rít.
Sau đó thám hoa Bạch Vân đưa cho ba người mỗi người một ly rượu đã được rót đầy, nói: “Anh Tư Đồ, chúng ta cũng là bạn tốt nhiều năm, cho dù nhà họ Lôi có nhập đội hay không thì tình cảm của chúng ta từ đầu đến cuối vẫn sẽ không thay đổi.”
“Nào, chúng ta cạn ly này.”
“Cạn.”
Ba người đều giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Sau khi uống xong, Tư Đồ Phương nói: “Tôi cũng có lời muốn nói, tôi mười phần ủng hộ nhà họ Lôi hợp tác với các người, nhưng nhà họ Lôi có tổng cộng mười đương gia, tôi một người cũng không tính là gì.”
“Mà việc lần này liên quan đến sống chết cả nhà họ Lôi, nên chúng tôi không quyết định một cách qua loa được, nếu như muốn nhà họ Lôi nhập đội với mọi người thì phải được hơn phân nửa đương gia đồng ý.”
Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân gật đầu nói: “Ông Tư Đồ, trong mười đương gia kia, ông có thể lôi kéo mấy người?”
Tư Đồ Phương nói: “Trước mắt tôi chỉ có thể nắm chắc thuyết phục được mỗi Tứ đương gia và Bát đương gia, nhưng mỗi hai người này là không đủ. Có điều mấy người cho tôi thêm mấy ngày tôi sẽ cố hết sức thử.”
Thám hoa Bạch Vân chắp tay nói: “Vậy làm phiền anh Tư Đồ rồi.”
Tư Đồ Phương nói: “Chúng ta là anh em nhiều năm, tôi tất nhiên không hy vọng sẽ đối nghịch nhau trong trận chiến này, hy vọng đến lúc đó chúng ta có thể sóng vai tác chiến.”
Vừa nói Tư Đồ Phương vừa rót một ly rượu, nghiêm trang đứng lên.
“Anh Bạch Vân, nếu lần này tôi không đủ năng lực, cuối cùng chúng ta thật sự đối nghịch nhau, vậy xin anh Bạch Vân đừng hạ thủ lưu tình.”
Thám hoa Bạch Vân cũng đứng lên, vẻ mặt cũng nghiêm trang như vậy: “Nếu thật có ngày đó, coi như tôi chết trong tay anh, tôi cũng sẽ không trách anh.”
“Vậy… cạn!”
Hai người cụng ly rồi uống cạn sạch rượu trong ly.
Trần Hùng nhìn hai người như thế bất đắc dĩ cười một tiếng.
Cái gọi là người trong giang hồ, thân bất do kỷ có lẽ là dùng để giải thích chuyện của hai người này.
Việc này cũng như các quốc gia tranh chấp lãnh thổ thời cổ đại vậy, dù là anh em ruột thịt thì cũng có ngày đối đầu gay gắt.
Nhưng dù là thám hoa Bạch Vân hay Tư Đồ Phương, ai cũng không hy vọng ngày đó sẽ đến.
Nếu thật ngày đó đến, vậy là do mệnh trời khó cãi rồi.
“Sẽ không.” Trần Hùng ở bên cạnh trực tiếp trả lời: “Điều này tôi có thể làm chủ.”
“Ha ha, đánh xong rồi thì ai có thể nói rõ sự tình? Huống chi nhà họ Lôi chúng tôi cũng không phải trái hồng mềm, đến lúc đó coi như Thái Tuế và nhà họ Kim muốn hợp tác xuống tay với chúng tôi, thế lực ba bên còn chưa chắc ai mạnh ai yếu.”
“Hơn nữa, cái gọi là một núi không thể chứa hai hổ, đến đó không chừng Thái Tuế và nhà họ Kim xung đột mà đánh nhau, thế nên lúc này nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì.”
“Vậy cũng phải.”
Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân gật đầu rối rít.
Sau đó thám hoa Bạch Vân đưa cho ba người mỗi người một ly rượu đã được rót đầy, nói: “Anh Tư Đồ, chúng ta cũng là bạn tốt nhiều năm, cho dù nhà họ Lôi có nhập đội hay không thì tình cảm của chúng ta từ đầu đến cuối vẫn sẽ không thay đổi.”
“Nào, chúng ta cạn ly này.”
“Cạn.”
Ba người đều giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Sau khi uống xong, Tư Đồ Phương nói: “Tôi cũng có lời muốn nói, tôi mười phần ủng hộ nhà họ Lôi hợp tác với các người, nhưng nhà họ Lôi có tổng cộng mười đương gia, tôi một người cũng không tính là gì.”
“Mà việc lần này liên quan đến sống chết cả nhà họ Lôi, nên chúng tôi không quyết định một cách qua loa được, nếu như muốn nhà họ Lôi nhập đội với mọi người thì phải được hơn phân nửa đương gia đồng ý.”
Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân gật đầu nói: “Ông Tư Đồ, trong mười đương gia kia, ông có thể lôi kéo mấy người?”
Tư Đồ Phương nói: “Trước mắt tôi chỉ có thể nắm chắc thuyết phục được mỗi Tứ đương gia và Bát đương gia, nhưng mỗi hai người này là không đủ. Có điều mấy người cho tôi thêm mấy ngày tôi sẽ cố hết sức thử.”
Thám hoa Bạch Vân chắp tay nói: “Vậy làm phiền anh Tư Đồ rồi.”
Tư Đồ Phương nói: “Chúng ta là anh em nhiều năm, tôi tất nhiên không hy vọng sẽ đối nghịch nhau trong trận chiến này, hy vọng đến lúc đó chúng ta có thể sóng vai tác chiến.”
Vừa nói Tư Đồ Phương vừa rót một ly rượu, nghiêm trang đứng lên.
“Anh Bạch Vân, nếu lần này tôi không đủ năng lực, cuối cùng chúng ta thật sự đối nghịch nhau, vậy xin anh Bạch Vân đừng hạ thủ lưu tình.”
Thám hoa Bạch Vân cũng đứng lên, vẻ mặt cũng nghiêm trang như vậy: “Nếu thật có ngày đó, coi như tôi chết trong tay anh, tôi cũng sẽ không trách anh.”
“Vậy… cạn!”
Hai người cụng ly rồi uống cạn sạch rượu trong ly.
Trần Hùng nhìn hai người như thế bất đắc dĩ cười một tiếng.
Cái gọi là người trong giang hồ, thân bất do kỷ có lẽ là dùng để giải thích chuyện của hai người này.
Việc này cũng như các quốc gia tranh chấp lãnh thổ thời cổ đại vậy, dù là anh em ruột thịt thì cũng có ngày đối đầu gay gắt.
Nhưng dù là thám hoa Bạch Vân hay Tư Đồ Phương, ai cũng không hy vọng ngày đó sẽ đến.
Nếu thật ngày đó đến, vậy là do mệnh trời khó cãi rồi.
/1916
|