"Anh chết xa ra chút."
Ngô Trung Kiên cảm thấy cả người nổi lên một tầng da gà dày đặc: "Tôi đánh anh, anh không đánh lại?"
"Tuyệt đối không đánh lại." Lôi Vệ trả lời.
"Biến..."
Ngô Trung Kiên rất muốn đạp cho Lôi Vệ một phát, nói: "Lôi Vệ, anh còn có tên trong sổ của ông đây đó, đừng để tôi phải khinh thường anh."
"Anh trở về bình tĩnh lại trước đã, chờ anh tỉnh táo lại rồi, chúng ta nghiêm túc đánh một trận."
Lôi Vệ ngẩn ra, nói: "Bây giờ cậu muốn đánh không? Tôi đánh với cậu."
"Bây giờ không đánh." Ngô Trung Kiên lắc đầu lia lịa, nói: "Anh đang có tâm sự, như này không công bằng với anh."
Nói đến đây, Ngô Trung Kiên lấy tay chống cằm, như có điều suy nghĩ nói: "Nếu không, chờ sau khi đại quyết chiến đi, nếu lúc đó anh còn sống, tôi sẽ đánh với anh một trận."
"Được..."
Lần này, Lôi Vệ đồng ý vô cùng quyết đoán, bởi vì đây là anh ta nợ Ngô Trung Kiên.
Bầu không khí trong đại sảnh có phần nặng nề, tâm trạng của mỗi vị đương gia đều cực kỳ phức tạp, bởi vì họ rất khó chấp nhận được sự phản bội của Ngũ đương gia và Cửu đương gia.
Nhưng việc đã đến nước này, mọi thứ đều đã ngả mũ, cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận tất cả những việc này.
"Xin anh cả trách tội."
Lúc này, Lôi Cận Vĩ đứng lên đi đến bên cạnh Lôi Quốc Định, quỳ phịch xuống trước mặt ông ta.
"Anh cả, là em dẫn sói vào nhà, mong anh cả trách tội."
Người của nhà họ Kim đúng là do Lôi Cận Vĩ dẫn tới, bởi vì lần này đám người Kim Đồ Khiếu đến đây là để tìm Lôi Cận Vĩ.
Có điều Lôi Cận Vĩ cũng bị bọn họ lừa gạt.
"Đứng lên đi." Lôi Quốc Định hít sâu một hơi, nói: "Việc này không trách em, mọi việc em làm cũng là vì suy nghĩ cho nhà họ Lôi."
"Thế nhưng chuyện này có liên quan đến em, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
Lôi Cận Vĩ nói: "Cảm ơn ân không giết của anh cả, em bằng lòng gánh chịu mọi quyết định từ anh cả."
Lôi Quốc Định nói: "Từ giờ trở đi, anh hủy bỏ chức vị Nhị đương gia nhà họ Lôi của em. Bắt đầu từ bây giờ, em hãy giao ra toàn bộ lực lượng và đồ vật của nhà họ Lôi."
Lời này vừa nói ra, các vị đương gia khác đều giật mình, rất nhiều đương gia đều lập tức đứng lên can ngăn: "Đại đương gia, trừng phạt này quá nặng."
"Hơn nữa Nhị đương gia cũng không phản bội gia tộc, ông ta bị đám người Kim Đồ Khiếu lừa gạt, ông ta cũng vì muốn tốt cho nhà họ Lôi, cho nên..."
"Không cần nói nhiều."
Nhưng mà, Lôi Quốc Định ý đã quyết, cho nên ông ta sẽ không nghe ý kiến của mấy vị đương gia này.
Cái gọi là không có khuôn phép không thành quy tắc, làm sai thì phải chịu phạt.
Lôi Cận Vĩ cũng là một người đàn ông, ông ta dám đối mặt với sai lầm của mình, cho nên lúc này ông ta không hề oán giận anh cả của mình.
Còn mấy vị đương gia tuy vẫn cảm thấy trừng phạt này có phần quá nặng, nhưng Lôi Quốc Định đã nói ra phán quyết rồi, bọn họ cũng không thể nói nhiều thêm nữa.
Ngô Trung Kiên cảm thấy cả người nổi lên một tầng da gà dày đặc: "Tôi đánh anh, anh không đánh lại?"
"Tuyệt đối không đánh lại." Lôi Vệ trả lời.
"Biến..."
Ngô Trung Kiên rất muốn đạp cho Lôi Vệ một phát, nói: "Lôi Vệ, anh còn có tên trong sổ của ông đây đó, đừng để tôi phải khinh thường anh."
"Anh trở về bình tĩnh lại trước đã, chờ anh tỉnh táo lại rồi, chúng ta nghiêm túc đánh một trận."
Lôi Vệ ngẩn ra, nói: "Bây giờ cậu muốn đánh không? Tôi đánh với cậu."
"Bây giờ không đánh." Ngô Trung Kiên lắc đầu lia lịa, nói: "Anh đang có tâm sự, như này không công bằng với anh."
Nói đến đây, Ngô Trung Kiên lấy tay chống cằm, như có điều suy nghĩ nói: "Nếu không, chờ sau khi đại quyết chiến đi, nếu lúc đó anh còn sống, tôi sẽ đánh với anh một trận."
"Được..."
Lần này, Lôi Vệ đồng ý vô cùng quyết đoán, bởi vì đây là anh ta nợ Ngô Trung Kiên.
Bầu không khí trong đại sảnh có phần nặng nề, tâm trạng của mỗi vị đương gia đều cực kỳ phức tạp, bởi vì họ rất khó chấp nhận được sự phản bội của Ngũ đương gia và Cửu đương gia.
Nhưng việc đã đến nước này, mọi thứ đều đã ngả mũ, cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận tất cả những việc này.
"Xin anh cả trách tội."
Lúc này, Lôi Cận Vĩ đứng lên đi đến bên cạnh Lôi Quốc Định, quỳ phịch xuống trước mặt ông ta.
"Anh cả, là em dẫn sói vào nhà, mong anh cả trách tội."
Người của nhà họ Kim đúng là do Lôi Cận Vĩ dẫn tới, bởi vì lần này đám người Kim Đồ Khiếu đến đây là để tìm Lôi Cận Vĩ.
Có điều Lôi Cận Vĩ cũng bị bọn họ lừa gạt.
"Đứng lên đi." Lôi Quốc Định hít sâu một hơi, nói: "Việc này không trách em, mọi việc em làm cũng là vì suy nghĩ cho nhà họ Lôi."
"Thế nhưng chuyện này có liên quan đến em, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha."
Lôi Cận Vĩ nói: "Cảm ơn ân không giết của anh cả, em bằng lòng gánh chịu mọi quyết định từ anh cả."
Lôi Quốc Định nói: "Từ giờ trở đi, anh hủy bỏ chức vị Nhị đương gia nhà họ Lôi của em. Bắt đầu từ bây giờ, em hãy giao ra toàn bộ lực lượng và đồ vật của nhà họ Lôi."
Lời này vừa nói ra, các vị đương gia khác đều giật mình, rất nhiều đương gia đều lập tức đứng lên can ngăn: "Đại đương gia, trừng phạt này quá nặng."
"Hơn nữa Nhị đương gia cũng không phản bội gia tộc, ông ta bị đám người Kim Đồ Khiếu lừa gạt, ông ta cũng vì muốn tốt cho nhà họ Lôi, cho nên..."
"Không cần nói nhiều."
Nhưng mà, Lôi Quốc Định ý đã quyết, cho nên ông ta sẽ không nghe ý kiến của mấy vị đương gia này.
Cái gọi là không có khuôn phép không thành quy tắc, làm sai thì phải chịu phạt.
Lôi Cận Vĩ cũng là một người đàn ông, ông ta dám đối mặt với sai lầm của mình, cho nên lúc này ông ta không hề oán giận anh cả của mình.
Còn mấy vị đương gia tuy vẫn cảm thấy trừng phạt này có phần quá nặng, nhưng Lôi Quốc Định đã nói ra phán quyết rồi, bọn họ cũng không thể nói nhiều thêm nữa.
/1916
|