"Cậu Trần, tôi cũng chẳng sống thêm được bao lâu nữa, thứ khiến tôi không yên tâm chính là quỹ Sao Quang."
"Vâng" Trần Hùng khẽ gật đầu, kỳ thực trước khi tới đây anh đã biết mục đích Phó Văn Lâm tìm tới mình.
Nếu như Phó Văn Lâm qua đời, nếu không có ai có đủ năng lực để quản lý quỹ Sao Quang thì quỹ này chẳng mấy biến mất. Cho nên Phó Văn Lâm muốn tìm một người đáng tin cậy, trao lại quỹ Sao Quang cho người đó.
Người mà Phó Văn Lâm có thể nghĩ tới trước mắt cũng chỉ có Trần Hùng cùng Lâ, Ngọc Ngân.
"Cậu Trần, lúc trước tôi từng nghe thấy cô Lâm nhắc tới chuyện cô ấy muốn để tập đoàn Ngọc Thanh thành lập một quỹ từ thiện. Tôi tin tưởng tập đoàn Ngọc Thanh các cậu thật sự muốn làm từ thiện, cho nên tôi muốn giao quỹ Sao Quang lại cho cậu và tập đoàn Ngọc Thanh, mong cậu Trần không từ chối.”
"Tôi sẽ không từ chối."
Trần Hùng trả lời một cách gọn gàng dứt khoát: "Chúng tôi trước kia cũng có suy nghĩ như vậy, hơn nữa tôi tin tưởng vào việc nhân quả báo ứng, làm nhiều việc thiện có thể giúp chúng ta rửa sạch tội nghiệp trên người, sau khi chết cũng không sợ xuống địa ngục.”
Những lời này của Trần Hùng đều phát ra từ đáy lòng anh.
Anh thật sự có suy nghĩ làm việc thiện, trước đó rất lâu cũng đã nói qua với Lâm Ngọc Ngân, mà Lâm Ngọc Ngân cũng rất hứng thú với chuyện này.
Nhưng Trần Hùng làm việc thiện cũng không chỉ là muốn giúp đỡ những người nghèo khổ không, mà anh muốn thông qua việc làm từ thiện gột rửa những sai lầm mà anh và anh em mình đã làm ra, từ đó có thể khiến mình an tâm một chút
Những năm gần đây, điện Thiên Vương vì phát triển, tất cả thành viên người nào người nấy hai tay đều dính đầy máu tươi. Mặc dù những máu tươi kia là thuộc về những kẻ xấu xa, độc ác, địch nhân nhưng rốt cuộc đó vẫn bọn họ vẫn có tội nghiệp.
Cho nên, Trần Hùng cũng cảm thấy cần phải làm chút gì đó để gột rửa tịnh hóa những tội lỗi này.
Nhưng sau khi nghe thấy Trần Hùng nói những lời này về sau, Phó Văn Lâm lại lộ ra vẻ xoắn xuýt.
Lời đã tới bên miệng nhưng lại không thể nào nói ra, có lẽ là bởi vì bây giờ đến cả nói chuyện cũng khiến ông cảm thấy phí sức, nhưng lại cũng có thể bởi vì ông không biết nói sao cho phải.
Ông lại bắt đầu ho khan không ngừng, ho một lúc miệng liền phun ra máu tươi.
Tiếng rên rỉ đầy đau đớn của ông cũng càng lớn hơn, trông vô cùng khổ sở.
Trần Hùng nói: "Ông Phó, ông tìm tôi không chỉ vì trao lại quỹ Sao Quang phải không? Có phải ông còn chuyện gì nữa đúng không?”
Nói tới đây, Phó Văn Lâm đột nhiên ngừng ho khan.
Một lúc lâu sau, ông giống như góp đủ dũng khí, hỏi: "Cậu Trần, nghe nói y thuật của cậu rất cao thâm, ngay cả đơn thuốc lần trước cậu kê cho tôi khiến tôi thoải mái không ít. Nếu như không có đơn thuốc kia có lẽ tôi cũng không sống đến bây giờ.”
Trần Hùng bất đắc dĩ nói: "Ông Phó, nếu ông muốn hỏi tôi có thuốc nào có thể chữa bệnh này cho ông không thì tiếc rằng tôi phải nói với ông là không có.”
"Tôi... Không ý đó."
Phó Văn Lâm nói: "Nhưng cậu Trần này, tôi từng nghe một ông thầy nói, Trung y có một loại châm cứu rất đặc biệt gọi là phong bế châm, sau khi châm cứu có thể khiến người ta hồi quang phản chiếu đúng không?”
"Có."
Trần Hùng gật đầu nói: "Thật ra chính La Cường kim châm phong bế mấy huyệt đạo quan trọng trên người ông, từ đó gây tê liệt thần kinh cảm giác, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều cảm giác đau đớn trên người ông.”
"Nhưng là loại châm cứu này cũng có tác dụng phụ, sau khi hiệu quả qua đi, cơn đau sẽ trở lại gấp đôi hơn nữa xác suất rất cao, ông sẽ đau đớn mà chết.”
"Ông Phó, ông muốn để tôi dùng loại châm cứu này cho ông sao? Nếu như ông thật sự muốn làm như vậy, ông cùng lắm chỉ có thể sống được một ngày. Mà lúc chết sẽ đau đớn hơn bây giờ rất nhiều.”
Vậy mà Phó Văn Lâm lại nở nụ cười hưng phấn, nói: "Cậu Trần, cậu thật sự biết loại châm cứu đó sao?"
"Tôi biết!"
"Vậy, xin cậu hãy châm cứu cho tôi, ngày cuối cùng, tôi quả thực còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, xin cậu Trần có thể... giúp tôi."
"Vâng" Trần Hùng khẽ gật đầu, kỳ thực trước khi tới đây anh đã biết mục đích Phó Văn Lâm tìm tới mình.
Nếu như Phó Văn Lâm qua đời, nếu không có ai có đủ năng lực để quản lý quỹ Sao Quang thì quỹ này chẳng mấy biến mất. Cho nên Phó Văn Lâm muốn tìm một người đáng tin cậy, trao lại quỹ Sao Quang cho người đó.
Người mà Phó Văn Lâm có thể nghĩ tới trước mắt cũng chỉ có Trần Hùng cùng Lâ, Ngọc Ngân.
"Cậu Trần, lúc trước tôi từng nghe thấy cô Lâm nhắc tới chuyện cô ấy muốn để tập đoàn Ngọc Thanh thành lập một quỹ từ thiện. Tôi tin tưởng tập đoàn Ngọc Thanh các cậu thật sự muốn làm từ thiện, cho nên tôi muốn giao quỹ Sao Quang lại cho cậu và tập đoàn Ngọc Thanh, mong cậu Trần không từ chối.”
"Tôi sẽ không từ chối."
Trần Hùng trả lời một cách gọn gàng dứt khoát: "Chúng tôi trước kia cũng có suy nghĩ như vậy, hơn nữa tôi tin tưởng vào việc nhân quả báo ứng, làm nhiều việc thiện có thể giúp chúng ta rửa sạch tội nghiệp trên người, sau khi chết cũng không sợ xuống địa ngục.”
Những lời này của Trần Hùng đều phát ra từ đáy lòng anh.
Anh thật sự có suy nghĩ làm việc thiện, trước đó rất lâu cũng đã nói qua với Lâm Ngọc Ngân, mà Lâm Ngọc Ngân cũng rất hứng thú với chuyện này.
Nhưng Trần Hùng làm việc thiện cũng không chỉ là muốn giúp đỡ những người nghèo khổ không, mà anh muốn thông qua việc làm từ thiện gột rửa những sai lầm mà anh và anh em mình đã làm ra, từ đó có thể khiến mình an tâm một chút
Những năm gần đây, điện Thiên Vương vì phát triển, tất cả thành viên người nào người nấy hai tay đều dính đầy máu tươi. Mặc dù những máu tươi kia là thuộc về những kẻ xấu xa, độc ác, địch nhân nhưng rốt cuộc đó vẫn bọn họ vẫn có tội nghiệp.
Cho nên, Trần Hùng cũng cảm thấy cần phải làm chút gì đó để gột rửa tịnh hóa những tội lỗi này.
Nhưng sau khi nghe thấy Trần Hùng nói những lời này về sau, Phó Văn Lâm lại lộ ra vẻ xoắn xuýt.
Lời đã tới bên miệng nhưng lại không thể nào nói ra, có lẽ là bởi vì bây giờ đến cả nói chuyện cũng khiến ông cảm thấy phí sức, nhưng lại cũng có thể bởi vì ông không biết nói sao cho phải.
Ông lại bắt đầu ho khan không ngừng, ho một lúc miệng liền phun ra máu tươi.
Tiếng rên rỉ đầy đau đớn của ông cũng càng lớn hơn, trông vô cùng khổ sở.
Trần Hùng nói: "Ông Phó, ông tìm tôi không chỉ vì trao lại quỹ Sao Quang phải không? Có phải ông còn chuyện gì nữa đúng không?”
Nói tới đây, Phó Văn Lâm đột nhiên ngừng ho khan.
Một lúc lâu sau, ông giống như góp đủ dũng khí, hỏi: "Cậu Trần, nghe nói y thuật của cậu rất cao thâm, ngay cả đơn thuốc lần trước cậu kê cho tôi khiến tôi thoải mái không ít. Nếu như không có đơn thuốc kia có lẽ tôi cũng không sống đến bây giờ.”
Trần Hùng bất đắc dĩ nói: "Ông Phó, nếu ông muốn hỏi tôi có thuốc nào có thể chữa bệnh này cho ông không thì tiếc rằng tôi phải nói với ông là không có.”
"Tôi... Không ý đó."
Phó Văn Lâm nói: "Nhưng cậu Trần này, tôi từng nghe một ông thầy nói, Trung y có một loại châm cứu rất đặc biệt gọi là phong bế châm, sau khi châm cứu có thể khiến người ta hồi quang phản chiếu đúng không?”
"Có."
Trần Hùng gật đầu nói: "Thật ra chính La Cường kim châm phong bế mấy huyệt đạo quan trọng trên người ông, từ đó gây tê liệt thần kinh cảm giác, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều cảm giác đau đớn trên người ông.”
"Nhưng là loại châm cứu này cũng có tác dụng phụ, sau khi hiệu quả qua đi, cơn đau sẽ trở lại gấp đôi hơn nữa xác suất rất cao, ông sẽ đau đớn mà chết.”
"Ông Phó, ông muốn để tôi dùng loại châm cứu này cho ông sao? Nếu như ông thật sự muốn làm như vậy, ông cùng lắm chỉ có thể sống được một ngày. Mà lúc chết sẽ đau đớn hơn bây giờ rất nhiều.”
Vậy mà Phó Văn Lâm lại nở nụ cười hưng phấn, nói: "Cậu Trần, cậu thật sự biết loại châm cứu đó sao?"
"Tôi biết!"
"Vậy, xin cậu hãy châm cứu cho tôi, ngày cuối cùng, tôi quả thực còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, xin cậu Trần có thể... giúp tôi."
/1916
|