Nói xong, Trần Hùng lại vỗ lên vai Phó Gia Tuấn một cái: “Đến thì đã đến rồi, vậy nhanh đi vào đi thôi! Cậu gọi ông ấy một tiếng cha, có lẽ ông ấy có thể nghe thấy được.”
Cuối cùng, Phó Gia Tuấn giống như nghĩ thông chuyện gì đó, cậu mang theo đoá hoa trắng kia đi vào sảnh lễ tang.
Đến cùng Phó Gia Tuấn vẫn quyết định tha thứ cho cha mình.
Nói đi nói lại, người cũng đã mất, nếu không tha thứ thì còn có thể làm gì được nữa chứ?
Sau khi Phó Văn Lâm chết, quỹ Sao Quang chính thức sát nhập vào tập đoàn Ngọc Thanh, đồng thời quỹ hội của tập đoàn Ngọc Thanh cũng chính thức được thành lập.
Phó Gia Tuấn nhận lời mời của Trần Hùng, tới thành phố trở thành hội trưởng của quỹ hội tập đoàn Ngọc Thanh. Còn Lê Dung- trợ lý của Phó Văn Lâm trở thành phó hội trưởng.
Sau khi giao quỹ hội cho hai người họ, Trần Hùng cũng có thể yên tâm.
Chuyện của Phó Văn Lâm ít nhiều cũng ảnh hưởng tới cảm xúc của Trần Hùng.
Trên thế giới này quả thật không có ai hoàn hảo cả, cho dù là một Mạnh Thường Quân như Phó Văn Lâm đi chăng nữa cũng đã từng có lúc mắc phải sai lầm.
Nhưng không có gì tốt hơn việc biết sai chịu sửa, Phó Văn Lâm có kết quả như vậy cũng có thể coi như thiện ác có báo.
Có đôi lúc Trần Hùng cũng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, có lẽ là chịu ảnh hưởng từ chuyện của Phó Văn Lâm.
Đời này anh quả thực phạm quá nhiều sát nghiệp, có khi nào anh cũng giống như Phó Văn Lâm đột nhiên bị ung thư, sau đó nằm trên giường bệnh đấu tranh với cái chết. Nghĩ lại liền cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Nhưng cuộc đời con người có lẽ đã được sắp đặt trước, ai cũng không thể chống lại được.
Thời gian nửa tháng sau đó, Trần Hùng không tiếp tục ở lại Tô Hàng mà quay trở về thành phố Bình Minh.
Nhân lúc còn yên bình, Trần Hùng muốn dùng đoạn thời gian ngắn ngủi này ở bên cạnh người nhà mình một chút.
Sắp tới trận quyết chiến với đám người Thái Tuế, nhưng thật ra Trần Hùng vẫn rất tự tin vào năng lực của mình. Dù sao đi tới bây giờ, có khó khăn gì anh chưa trải qua cơ chứ.
Lấy ngay trận chiến với đám Hắc Ám Đồ Đằng kia mà nói, trận chiến mỗi bên hơn nghìn người đó bọn anh còn thắng được, sao có thể bại trận bởi trận đấu tép riu này chứ?
Nhưng cho dù là Thái Tuế hay là nhà họ Kim đều không phải là hạng người bình thường, do đó trước khi trận chiến này có kết quả, trong lòng mọi người đều không thể nào yên ổn.
Trước khi rời khỏi Tô Hàng một đêm, Trần Hùng kể chuyện cho Lâm Thanh Thảo đến một giờ sáng, cũng không biết có phải con nhóc này biết chuyện gì rồi hay không, cả một buổi tối đều rúc vào trong lòng bố, muốn bổ kể chuyện. Cũng vì vậy, Trần Hùng không nhịn được cảm thán trong lòng, anh thật sự chỉ muốn làm một người bình thường, cùng vợ con sống những ngày tháng yên bình. Không cần giàu sang phú quý, chỉ cần yên ổn.
Đến gần một rưỡi sáng, Lâm Thanh Thảo mới ngủ. Ánh trắng xuyên qua của sổ chui vào trong phòng, chiếu lên một nhà ba người.
“Ngủ đi vợ!”
Trần Hùng thấy Lâm Ngọc Ngân vẫn chăm chú nhìn chính mình liền cố gắng nở nụ cười thoải mái với cô.
“Em không ngủ được.” Lâm Ngọc Ngân nói.
Trần Hùng ông lấy cô, nói: “Ngoan, ngủ đi!”
“Ông xã, ngày mai anh quay trở lại Tô Hàng, có nguy hiểm lắm không?”
Lâm Ngọc Ngân mãi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, cô đang lo lắng chuyện này.
Trần Hùng cười, an ủi cô: “Nhất định có nguy hiểm, nhưng anh có thể cam đoan với em, anh nhất định sẽ an toàn trở về.”
Cuối cùng, Phó Gia Tuấn giống như nghĩ thông chuyện gì đó, cậu mang theo đoá hoa trắng kia đi vào sảnh lễ tang.
Đến cùng Phó Gia Tuấn vẫn quyết định tha thứ cho cha mình.
Nói đi nói lại, người cũng đã mất, nếu không tha thứ thì còn có thể làm gì được nữa chứ?
Sau khi Phó Văn Lâm chết, quỹ Sao Quang chính thức sát nhập vào tập đoàn Ngọc Thanh, đồng thời quỹ hội của tập đoàn Ngọc Thanh cũng chính thức được thành lập.
Phó Gia Tuấn nhận lời mời của Trần Hùng, tới thành phố trở thành hội trưởng của quỹ hội tập đoàn Ngọc Thanh. Còn Lê Dung- trợ lý của Phó Văn Lâm trở thành phó hội trưởng.
Sau khi giao quỹ hội cho hai người họ, Trần Hùng cũng có thể yên tâm.
Chuyện của Phó Văn Lâm ít nhiều cũng ảnh hưởng tới cảm xúc của Trần Hùng.
Trên thế giới này quả thật không có ai hoàn hảo cả, cho dù là một Mạnh Thường Quân như Phó Văn Lâm đi chăng nữa cũng đã từng có lúc mắc phải sai lầm.
Nhưng không có gì tốt hơn việc biết sai chịu sửa, Phó Văn Lâm có kết quả như vậy cũng có thể coi như thiện ác có báo.
Có đôi lúc Trần Hùng cũng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, có lẽ là chịu ảnh hưởng từ chuyện của Phó Văn Lâm.
Đời này anh quả thực phạm quá nhiều sát nghiệp, có khi nào anh cũng giống như Phó Văn Lâm đột nhiên bị ung thư, sau đó nằm trên giường bệnh đấu tranh với cái chết. Nghĩ lại liền cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
Nhưng cuộc đời con người có lẽ đã được sắp đặt trước, ai cũng không thể chống lại được.
Thời gian nửa tháng sau đó, Trần Hùng không tiếp tục ở lại Tô Hàng mà quay trở về thành phố Bình Minh.
Nhân lúc còn yên bình, Trần Hùng muốn dùng đoạn thời gian ngắn ngủi này ở bên cạnh người nhà mình một chút.
Sắp tới trận quyết chiến với đám người Thái Tuế, nhưng thật ra Trần Hùng vẫn rất tự tin vào năng lực của mình. Dù sao đi tới bây giờ, có khó khăn gì anh chưa trải qua cơ chứ.
Lấy ngay trận chiến với đám Hắc Ám Đồ Đằng kia mà nói, trận chiến mỗi bên hơn nghìn người đó bọn anh còn thắng được, sao có thể bại trận bởi trận đấu tép riu này chứ?
Nhưng cho dù là Thái Tuế hay là nhà họ Kim đều không phải là hạng người bình thường, do đó trước khi trận chiến này có kết quả, trong lòng mọi người đều không thể nào yên ổn.
Trước khi rời khỏi Tô Hàng một đêm, Trần Hùng kể chuyện cho Lâm Thanh Thảo đến một giờ sáng, cũng không biết có phải con nhóc này biết chuyện gì rồi hay không, cả một buổi tối đều rúc vào trong lòng bố, muốn bổ kể chuyện. Cũng vì vậy, Trần Hùng không nhịn được cảm thán trong lòng, anh thật sự chỉ muốn làm một người bình thường, cùng vợ con sống những ngày tháng yên bình. Không cần giàu sang phú quý, chỉ cần yên ổn.
Đến gần một rưỡi sáng, Lâm Thanh Thảo mới ngủ. Ánh trắng xuyên qua của sổ chui vào trong phòng, chiếu lên một nhà ba người.
“Ngủ đi vợ!”
Trần Hùng thấy Lâm Ngọc Ngân vẫn chăm chú nhìn chính mình liền cố gắng nở nụ cười thoải mái với cô.
“Em không ngủ được.” Lâm Ngọc Ngân nói.
Trần Hùng ông lấy cô, nói: “Ngoan, ngủ đi!”
“Ông xã, ngày mai anh quay trở lại Tô Hàng, có nguy hiểm lắm không?”
Lâm Ngọc Ngân mãi vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, cô đang lo lắng chuyện này.
Trần Hùng cười, an ủi cô: “Nhất định có nguy hiểm, nhưng anh có thể cam đoan với em, anh nhất định sẽ an toàn trở về.”
/1916
|