"Vậy đại ca cho rằng Trần Hùng và Thái Tuế, ai có thể thắng?"
Thanh Long lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, sức chiến đầu của hai người bọn họ đã vượt qua nhận thức của bọn tôi.”
Con ngươi của Mã Dương co rụt lại, nói: “Cho nên ngay cả đại ca đứng trước mặt Trần Hùng và Thái Tuế cũng không tự tin?”
Thanh Long đốt một điếu xi gà, nhẹ nhàng hít một hơi, nói: "Cho dù đặt trên võ lâm Hoa Hạ, hai người bọn họ cũng là chí tôn.”
"Đại ca có phải hơi quá lời rồi không?"
Thanh Long nhả ra một hơi khói trắng, trả lời: "Câu này là của vị lão đại phía trên ta nói, cậu dám nói ông ấy quá lời sao?”
Mã Dương không nói gì nữa, đến cả lão đại của Lục Phiến Môn cũng nói như thế, vậy chuyện này chẳng còn gì để phản bác cả.
Chẳng mấy chốc lại 15 phút nữa trôi qua, Trần Hùng và Thái Tuế chẳng những không cảm thấy chút mệt mỏi nào mà ngược lại càng đánh càng hưng phấn, càng đánh càng hăng.
Lúc này, hai người bọn họ đã di chuyển ra khỏi phạm vi rừng cây nhỏ, đánh tới bên trong đống đá.
Đống đá nặng mấy chục cân kia rơi vào trong tay Trần Hùng và Thái Tuế liền biến thành bọt biển, chỉ thấy Thái Tuế quét ngang một cái mấy tảng đá lớn đồng thời bay về phía Trần Hùng.
Trần Hùng cắn răng, dùng một quyền đấm bay tảng đá lớn ra ngoài, rồi thuận tay lấy một tảng đá ném về phía Thái Tuế.
A...
Thái Tuế hét to một tiếng, tung ra một nắm đấm, cứ như vậy đấm tảng đá lớn đó thành hai nửa.
Các cảnh quay trong phim võ hiệp đều sử dụng kỹ xảo cho nên rất nhiều người đều cho rằng loại võ thuật này không thể nào tồn tại. Nhưng trên thực tế, lúc này khi Trần Hùng và Thái Tuế thể hiện sức chiến đấu còn xuất sắc hơn những phim võ hiệp đó nhiều.
Hai người lại lao vào đại chiến, những nắm đấm như mưa to không ngừng nện lên người của đối phương. Hai bên đều chịu áp lực cực lớn, nhưng không ai dừng lại.
Trận chiến này giống như con chim ruồi cất cánh vượt qua Thái Bình Dương, một khi bắt đầu liền không có khả năng dừng lại.
Hoặc là bay qua Thái Bình Dương, đến đích thành công.Hoặc là chết.
Trong lúc vô thức, trận chiến của Trần Hùng và Thái Tuế đã kéo dài gần một giờ, cả hai đều bị thương nhưng cho dù là tốc độ hay sức mạnh của bọn họ vẫn không suy yếu đi.
Còn trận quyết chiến trong rừng cây nhỏ đã kết thúc. Trong rừng cây khắp nơi đều là thi thể, cuộc chiến ngàn người tới cuối cùng chỉ còn lại hai, ba trăm người có thể sống sót.
Cho dù còn sống, nhưng rất nhiều người đều bị thương nặng.
Đám người thành viên Hang Sói cùng với các cao thủ của nhà họ Tô, ngũ tiêu sinh, Mạnh Hùng quyết chiến với Kim vệ của nhà họ Kim. Đến bây giờ chỉ còn Bát Tí Hầu còn sống, bốn người còn lại đều chết.
Cao thủ của nhà họ Tô cũng hầu như bị giết chết sạch, Đao Kiệt và Mạnh Hùng đều bị trọng thương.
Gần ba mươi thành viên của Hang Sói gần như chết một nửa, sau số hai mươi cơ hồ đều chết.
Đồng thời, số sáu Dương Thuyết Hải và số mười bốn Lâm Tiểu Phong của Hang Sói cũng đã chết, còn lại đám người Thẩm Đại Lực, Thịnh Quân, Lưu Trọng, Khôi Huy Hiệu, Tưởng Môn Thần và Hồ Điệp đều bị thương nặng.
Thanh Long lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, sức chiến đầu của hai người bọn họ đã vượt qua nhận thức của bọn tôi.”
Con ngươi của Mã Dương co rụt lại, nói: “Cho nên ngay cả đại ca đứng trước mặt Trần Hùng và Thái Tuế cũng không tự tin?”
Thanh Long đốt một điếu xi gà, nhẹ nhàng hít một hơi, nói: "Cho dù đặt trên võ lâm Hoa Hạ, hai người bọn họ cũng là chí tôn.”
"Đại ca có phải hơi quá lời rồi không?"
Thanh Long nhả ra một hơi khói trắng, trả lời: "Câu này là của vị lão đại phía trên ta nói, cậu dám nói ông ấy quá lời sao?”
Mã Dương không nói gì nữa, đến cả lão đại của Lục Phiến Môn cũng nói như thế, vậy chuyện này chẳng còn gì để phản bác cả.
Chẳng mấy chốc lại 15 phút nữa trôi qua, Trần Hùng và Thái Tuế chẳng những không cảm thấy chút mệt mỏi nào mà ngược lại càng đánh càng hưng phấn, càng đánh càng hăng.
Lúc này, hai người bọn họ đã di chuyển ra khỏi phạm vi rừng cây nhỏ, đánh tới bên trong đống đá.
Đống đá nặng mấy chục cân kia rơi vào trong tay Trần Hùng và Thái Tuế liền biến thành bọt biển, chỉ thấy Thái Tuế quét ngang một cái mấy tảng đá lớn đồng thời bay về phía Trần Hùng.
Trần Hùng cắn răng, dùng một quyền đấm bay tảng đá lớn ra ngoài, rồi thuận tay lấy một tảng đá ném về phía Thái Tuế.
A...
Thái Tuế hét to một tiếng, tung ra một nắm đấm, cứ như vậy đấm tảng đá lớn đó thành hai nửa.
Các cảnh quay trong phim võ hiệp đều sử dụng kỹ xảo cho nên rất nhiều người đều cho rằng loại võ thuật này không thể nào tồn tại. Nhưng trên thực tế, lúc này khi Trần Hùng và Thái Tuế thể hiện sức chiến đấu còn xuất sắc hơn những phim võ hiệp đó nhiều.
Hai người lại lao vào đại chiến, những nắm đấm như mưa to không ngừng nện lên người của đối phương. Hai bên đều chịu áp lực cực lớn, nhưng không ai dừng lại.
Trận chiến này giống như con chim ruồi cất cánh vượt qua Thái Bình Dương, một khi bắt đầu liền không có khả năng dừng lại.
Hoặc là bay qua Thái Bình Dương, đến đích thành công.Hoặc là chết.
Trong lúc vô thức, trận chiến của Trần Hùng và Thái Tuế đã kéo dài gần một giờ, cả hai đều bị thương nhưng cho dù là tốc độ hay sức mạnh của bọn họ vẫn không suy yếu đi.
Còn trận quyết chiến trong rừng cây nhỏ đã kết thúc. Trong rừng cây khắp nơi đều là thi thể, cuộc chiến ngàn người tới cuối cùng chỉ còn lại hai, ba trăm người có thể sống sót.
Cho dù còn sống, nhưng rất nhiều người đều bị thương nặng.
Đám người thành viên Hang Sói cùng với các cao thủ của nhà họ Tô, ngũ tiêu sinh, Mạnh Hùng quyết chiến với Kim vệ của nhà họ Kim. Đến bây giờ chỉ còn Bát Tí Hầu còn sống, bốn người còn lại đều chết.
Cao thủ của nhà họ Tô cũng hầu như bị giết chết sạch, Đao Kiệt và Mạnh Hùng đều bị trọng thương.
Gần ba mươi thành viên của Hang Sói gần như chết một nửa, sau số hai mươi cơ hồ đều chết.
Đồng thời, số sáu Dương Thuyết Hải và số mười bốn Lâm Tiểu Phong của Hang Sói cũng đã chết, còn lại đám người Thẩm Đại Lực, Thịnh Quân, Lưu Trọng, Khôi Huy Hiệu, Tưởng Môn Thần và Hồ Điệp đều bị thương nặng.
/1916
|