Kim Thần Vũ cười nói: “Các người không phải vẫn luôn muốn biết người đã âm thầm giúp đỡ Trần Hùng phát video ở tỉnh Triều Văn là ai sao? Bây giờ tôi sẽ rất có trách nhiệm mà nói cho các người biết, người trong bóng tối đó, chính là tôi.”
“Anh...”
Kim Thành hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này: “Anh, tại sao anh phải làm như vậy?”
“Bởi vì tôi muốn cho nhà họ Kim các người biến mất khỏi phía Nam, ha ha ha ha.”
Kim Thành chỉ thấy một trận tê dại từ da đầu chạy xuống, ông ta đã cảm nhận được mùi sát khí cực nồng tỏa ra trên người Kim Thần Vũ.
Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, Kim Thần Vũ từ nhỏ đã ôm hận thù lớn như vậy đối với nhà họ Kim.
“Kim Thần Vũ, anh là thứ phản phúc.”
Kim Lộc giận tím mặt, ra tay đánh thẳng về chỗ Kim Thần Vũ, trong tình hình này, chỉ có thể làm liều đánh đòn phủ đầu.
Tiếc là, dù Kim Lộc có là một trong tứ đại Kim Cương của nhà họ Kim, ông ta cũng không có cửa làm đối thủ của Kim Thần Vũ.
Sau vài đợt giao thủ, Kim Lộc mau chóng bại trận, chùy vàng trong tay Kim Thần Vũ đâm xuyên qua ngực Kim Lộc, đẩy ông ta vào hồ nước lạnh băng.
Trên thuyền chỉ còn lại Kim Thành cùng Kim Thần Vũ.
Kim Thành vẻ mặt trắng bệch, nói: “Thần Vũ, đừng giết tôi, tôi sẽ nhường cho anh vị trí ông chủ nhà họ Kim.”
“Tôi không cần nó.”
Kim Thần Vũ cười lắc đầu, sau đó bóp cổ Kim Thành: “Nói nghe thử, cha của tôi mang họ gì?”
“Tôi... Tôi không biết.”
“Ồ!”
Kim Thần Vũ có chút mất mát, sau đó dồn lực lên đầu ngón tay, “rắc” một tiếng chấm dứt sinh mạng Kim Thành.
Tiếp đến, hắn ta quay đầu lại, nhìn thoáng qua đảo Vô Danh khổng lồ phía sau lưng, nhếch miệng cười: “Nhà họ Kim nhỏ bé này, sao đủ chỗ cho đại long như tôi vùng vẫy, Trần Hùng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại.”
Ngay vào lúc này, phía trước Kim Thần Vũ đột nhiên có một con thuyền chạy đến.
Đó là một con thuyền gỗ, tốc độ cực nhanh, không biết rốt cuộc nó dùng động lực gì mà có thể đạt tới tốc độ nhanh như vậy.
Hơn nữa, mấy chục dặm chung quanh đảo Vô Danh này toàn bộ đều đã bị người của Thanh Cảnh Môn phong tỏa, con thuyền gỗ này rốt cuộc dùng cách quỷ gì để tiến vào đây?
Con thuyền nhanh chóng chạy đến, ngừng ở trước mặt Kim Thần Vũ.
“Cuối cùng cũng tới rồi.”
Kim Thần Vũ nhìn về thuyền gỗ bên kia, trên mặt hiện ra một tia tươi cười đã lâu không thấy.
Lúc này trên boong con tàu gỗ có một người đàn ông mặc áo choàng màu đen, toàn thân chỉ lộ ra một đôi mắt sâu thẳm như vực đen địa ngục.
Người này, chính là kẻ thù cũ của Trần Hùng - Dạ Tu La.
Ngày ấy Trần Hùng và Dạ Tu La ở trên núi Bồng Lai đánh với nhau một trận, cuối cùng Trần Hùng cũng đánh bại Dạ Tu La.
Thế nhưng sau đó Dạ Tu La lại đeo cánh nhảy từ trên đỉnh núi Bồng Lai xuống đất, cuối cùng vẫn chạy trốn được.
Từ lúc đó trở đi, Trần Hùng không hề tra được bất cứ tin tức gì về Dạ Tu La.
Lại không ngờ được rằng, vào thời khắc đặc biệt như lúc này, Dạ Tu La lại xuất hiện.
Càng kỳ lạ hơn nữa là anh ta đến đây để đón Nam Thiên tử Kim Thần Vũ, việc này rốt cuộc là chuyện gì?
Còn nhớ lúc Dạ Tu La bỏ đi, anh ta cũng nói với Kim Thần Vũ những lời giống như vậy, anh ta nói anh ta phải đi đến một nơi rất đặc biệt, vào thời khắc mà anh ta trở về, chắc chắn sẽ khiến cho Trần Hùng phải sợ hãi.
“Anh...”
Kim Thành hoàn toàn không thể tiếp nhận sự thật này: “Anh, tại sao anh phải làm như vậy?”
“Bởi vì tôi muốn cho nhà họ Kim các người biến mất khỏi phía Nam, ha ha ha ha.”
Kim Thành chỉ thấy một trận tê dại từ da đầu chạy xuống, ông ta đã cảm nhận được mùi sát khí cực nồng tỏa ra trên người Kim Thần Vũ.
Ông ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, Kim Thần Vũ từ nhỏ đã ôm hận thù lớn như vậy đối với nhà họ Kim.
“Kim Thần Vũ, anh là thứ phản phúc.”
Kim Lộc giận tím mặt, ra tay đánh thẳng về chỗ Kim Thần Vũ, trong tình hình này, chỉ có thể làm liều đánh đòn phủ đầu.
Tiếc là, dù Kim Lộc có là một trong tứ đại Kim Cương của nhà họ Kim, ông ta cũng không có cửa làm đối thủ của Kim Thần Vũ.
Sau vài đợt giao thủ, Kim Lộc mau chóng bại trận, chùy vàng trong tay Kim Thần Vũ đâm xuyên qua ngực Kim Lộc, đẩy ông ta vào hồ nước lạnh băng.
Trên thuyền chỉ còn lại Kim Thành cùng Kim Thần Vũ.
Kim Thành vẻ mặt trắng bệch, nói: “Thần Vũ, đừng giết tôi, tôi sẽ nhường cho anh vị trí ông chủ nhà họ Kim.”
“Tôi không cần nó.”
Kim Thần Vũ cười lắc đầu, sau đó bóp cổ Kim Thành: “Nói nghe thử, cha của tôi mang họ gì?”
“Tôi... Tôi không biết.”
“Ồ!”
Kim Thần Vũ có chút mất mát, sau đó dồn lực lên đầu ngón tay, “rắc” một tiếng chấm dứt sinh mạng Kim Thành.
Tiếp đến, hắn ta quay đầu lại, nhìn thoáng qua đảo Vô Danh khổng lồ phía sau lưng, nhếch miệng cười: “Nhà họ Kim nhỏ bé này, sao đủ chỗ cho đại long như tôi vùng vẫy, Trần Hùng, một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại.”
Ngay vào lúc này, phía trước Kim Thần Vũ đột nhiên có một con thuyền chạy đến.
Đó là một con thuyền gỗ, tốc độ cực nhanh, không biết rốt cuộc nó dùng động lực gì mà có thể đạt tới tốc độ nhanh như vậy.
Hơn nữa, mấy chục dặm chung quanh đảo Vô Danh này toàn bộ đều đã bị người của Thanh Cảnh Môn phong tỏa, con thuyền gỗ này rốt cuộc dùng cách quỷ gì để tiến vào đây?
Con thuyền nhanh chóng chạy đến, ngừng ở trước mặt Kim Thần Vũ.
“Cuối cùng cũng tới rồi.”
Kim Thần Vũ nhìn về thuyền gỗ bên kia, trên mặt hiện ra một tia tươi cười đã lâu không thấy.
Lúc này trên boong con tàu gỗ có một người đàn ông mặc áo choàng màu đen, toàn thân chỉ lộ ra một đôi mắt sâu thẳm như vực đen địa ngục.
Người này, chính là kẻ thù cũ của Trần Hùng - Dạ Tu La.
Ngày ấy Trần Hùng và Dạ Tu La ở trên núi Bồng Lai đánh với nhau một trận, cuối cùng Trần Hùng cũng đánh bại Dạ Tu La.
Thế nhưng sau đó Dạ Tu La lại đeo cánh nhảy từ trên đỉnh núi Bồng Lai xuống đất, cuối cùng vẫn chạy trốn được.
Từ lúc đó trở đi, Trần Hùng không hề tra được bất cứ tin tức gì về Dạ Tu La.
Lại không ngờ được rằng, vào thời khắc đặc biệt như lúc này, Dạ Tu La lại xuất hiện.
Càng kỳ lạ hơn nữa là anh ta đến đây để đón Nam Thiên tử Kim Thần Vũ, việc này rốt cuộc là chuyện gì?
Còn nhớ lúc Dạ Tu La bỏ đi, anh ta cũng nói với Kim Thần Vũ những lời giống như vậy, anh ta nói anh ta phải đi đến một nơi rất đặc biệt, vào thời khắc mà anh ta trở về, chắc chắn sẽ khiến cho Trần Hùng phải sợ hãi.
/1916
|