Lôi Vệ: “?”
Ngô Trung Kiên quẹt phím trả lời trên màn hình điện thoại, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói tức giận của một cô gái ở đầu dây bên kia: “Ngô Trung Kiên, anh chết ở đâu rồi, có mỗi chuyện bắt máy em thôi mà sao lâu dữ vậy?”
Rõ ràng, đây là giọng của Viễn Quân Dao.
Ngô Trung Kiên vội vàng trả lời: “Đang ở ngoài, lúc nãy anh không nghe thấy, chứ không là anh trả lời em ngay.”
“Hừ, anh đang ở đâu, còn không mau cút về ngay cho em.”
Ở đầu dây bên kia, rõ ràng là Viễn Quân Dao đang hơi giận, Ngô Trung Kiên đáp: “Có chút chuyện, anh sẽ về sớm thôi, em đừng lo.”
“Lập tức về ngay cho em, anh nói vậy là có ý gì, anh lừa em cất công lặn lội đến làm khách ở phủ Trạng Nguyên các anh, cuối cùng anh thì hay rồi, suốt ngày chu du một mình ở ngoài, để em tự kỷ ở đây, bây giờ anh muốn gì?”
“Em cho anh mười phút, nếu anh vẫn chưa xuất hiện trước mặt em, em sẽ quay lại Cửu Nam ngay lập tức!”
Ngô Trung Kiên hơi sốt ruột, vội vàng nói: “Đừng mà Quân Dao, anh thật sự đang gặp chút vấn đề, vẫn chưa đi được, anh sẽ về sớm, em chờ một chút, cho anh nửa tiếng nữa thôi.”
“Cút đi, mười phút là mười phút, anh mà không về là em sẽ đi ngay.”
“Cứ vậy mà làm đi, cúp máy đây.”
Sau khi nói xong câu đó, đâu dây bên kia chỉ còn lại tiếng ‘tút tút’ kéo dài.
Ngô Trung Kiên cầm điện thoại, có hơi lúng túng, mà Lôi Vệ đứng đối diện trông lại càng lúng túng hơn.
Cầm cây gậy sắt màu đen trong tay, anh ta nhìn Ngô Trung Kiên rồi nói: “Bây giờ anh tính sao, tóm lại là có đánh hay không?”
Ngô Trung Kiên im lặng hồi lâu, tất nhiên, cuối cùng vẫn bất lực lắc đầu: “Để lần sau đi, lần sau tôi sẽ đến tìm anh.”
“Lần sau?”
Lôi Vệ càng thêm sững sờ, anh ta làm sao vậy, không phải lúc nào cũng muốn đánh một trận với mình sao, bây giờ cơ hội đến rồi, Ngô Trung Kiên lại không đánh?
“Rốt cuộc là anh làm sao đấy?”
Ngô Trung Kiên bất lực nhún vai, nói: “Thật ra cũng không có gì. Bạn gái đang giục. Tôi phải về trước thôi. Đúng rồi, Lôi Vệ, dù sao thì anh cũng lỡ đến rồi, có muốn tới nhà tôi ăn bữa cơm không?”
Lôi Vệ: “?”
Mới chớp mắt mà một tháng đã trôi qua rồi.
Sau trận quyết chiến miền nam, Trần Hùng phối hợp với phủ Trạng Nguyên và nhà họ Lôi, đã khống chế được hoàn toàn cục diện ở miền nam.
Mà ngay từ lúc đầu, Trần Hùng và Viên Trọng Chi đã thỏa thuận, Trần Hùng chịu trách nhiệm đấu tranh, Viên Trọng Chi chịu trách nhiệm điều hành.
Vì vậy, trong một tháng qua, Viên Trọng Chi bận rộn đủ thứ chuyện ở miền nam, ông ấy liên kết với phủ Trạng Nguyên và nhà họ Lôi để tập hợp toàn bộ các gia tộc lớn miền nam, sau đó phân chia lại phạm vi ảnh hưởng, phân phối lại tài nguyên.
Ba bên phối hợp rất ăn ý, hợp tác cũng khá dễ chịu, theo lời của Viên Trọng Chi, nếu tiếp tục phát triển như vậy, trong vòng một năm nữa, sẽ có ít nhất một gia tộc siêu cấp ra đời ở miền nam.
Trong vòng ba năm, sẽ có ít nhất ba gia tộc siêu cấp.
Đến lúc đó, trên thế giới này sẽ không có chuyện miền nam thua kém miền bắc, thậm chí có thể nói rằng miền nam sẽ còn phát triển tốt hơn, mạnh hơn miền bắc.
Ngoài những gia tộc này của Viên Trọng Chi, Tập đoàn Ngọc Thanh cũng càng ngày càng tốt hơn. Cộng với sự đoàn kết của hội thương nhân miền nam, tập đoàn Ngọc Thanh hiện là tập đoàn có xu hướng phát triển mạnh nhất toàn miền nam.
Hơn nữa, hiện tại, mặc dù Tập đoàn Ngọc Thanh vẫn tập trung vào quần áo, các ngành khác bao gồm điện ảnh và truyền hình, bất động sản và trang sức cũng đã phát triển riêng biệt. Tin rằng không bao lâu nữa, Tập đoàn Ngọc Thanh sẽ trở thành một tập đoàn khổng lồ mạnh mẽ trong nước, có tiềm năng vươn ra thế giới.
Mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt nhất.
Mà hơn một tháng nay, Viên Trọng Chi đã lo liệu mọi việc, Trần Hùng cũng thảnh thơi hẳn ra.
Anh đã trải qua một tháng hạnh phúc bên gia đình, đồng thời, phần bụng dưới của Lâm Ngọc Ngân cũng phình ra trông thấy.
Ngô Trung Kiên quẹt phím trả lời trên màn hình điện thoại, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói tức giận của một cô gái ở đầu dây bên kia: “Ngô Trung Kiên, anh chết ở đâu rồi, có mỗi chuyện bắt máy em thôi mà sao lâu dữ vậy?”
Rõ ràng, đây là giọng của Viễn Quân Dao.
Ngô Trung Kiên vội vàng trả lời: “Đang ở ngoài, lúc nãy anh không nghe thấy, chứ không là anh trả lời em ngay.”
“Hừ, anh đang ở đâu, còn không mau cút về ngay cho em.”
Ở đầu dây bên kia, rõ ràng là Viễn Quân Dao đang hơi giận, Ngô Trung Kiên đáp: “Có chút chuyện, anh sẽ về sớm thôi, em đừng lo.”
“Lập tức về ngay cho em, anh nói vậy là có ý gì, anh lừa em cất công lặn lội đến làm khách ở phủ Trạng Nguyên các anh, cuối cùng anh thì hay rồi, suốt ngày chu du một mình ở ngoài, để em tự kỷ ở đây, bây giờ anh muốn gì?”
“Em cho anh mười phút, nếu anh vẫn chưa xuất hiện trước mặt em, em sẽ quay lại Cửu Nam ngay lập tức!”
Ngô Trung Kiên hơi sốt ruột, vội vàng nói: “Đừng mà Quân Dao, anh thật sự đang gặp chút vấn đề, vẫn chưa đi được, anh sẽ về sớm, em chờ một chút, cho anh nửa tiếng nữa thôi.”
“Cút đi, mười phút là mười phút, anh mà không về là em sẽ đi ngay.”
“Cứ vậy mà làm đi, cúp máy đây.”
Sau khi nói xong câu đó, đâu dây bên kia chỉ còn lại tiếng ‘tút tút’ kéo dài.
Ngô Trung Kiên cầm điện thoại, có hơi lúng túng, mà Lôi Vệ đứng đối diện trông lại càng lúng túng hơn.
Cầm cây gậy sắt màu đen trong tay, anh ta nhìn Ngô Trung Kiên rồi nói: “Bây giờ anh tính sao, tóm lại là có đánh hay không?”
Ngô Trung Kiên im lặng hồi lâu, tất nhiên, cuối cùng vẫn bất lực lắc đầu: “Để lần sau đi, lần sau tôi sẽ đến tìm anh.”
“Lần sau?”
Lôi Vệ càng thêm sững sờ, anh ta làm sao vậy, không phải lúc nào cũng muốn đánh một trận với mình sao, bây giờ cơ hội đến rồi, Ngô Trung Kiên lại không đánh?
“Rốt cuộc là anh làm sao đấy?”
Ngô Trung Kiên bất lực nhún vai, nói: “Thật ra cũng không có gì. Bạn gái đang giục. Tôi phải về trước thôi. Đúng rồi, Lôi Vệ, dù sao thì anh cũng lỡ đến rồi, có muốn tới nhà tôi ăn bữa cơm không?”
Lôi Vệ: “?”
Mới chớp mắt mà một tháng đã trôi qua rồi.
Sau trận quyết chiến miền nam, Trần Hùng phối hợp với phủ Trạng Nguyên và nhà họ Lôi, đã khống chế được hoàn toàn cục diện ở miền nam.
Mà ngay từ lúc đầu, Trần Hùng và Viên Trọng Chi đã thỏa thuận, Trần Hùng chịu trách nhiệm đấu tranh, Viên Trọng Chi chịu trách nhiệm điều hành.
Vì vậy, trong một tháng qua, Viên Trọng Chi bận rộn đủ thứ chuyện ở miền nam, ông ấy liên kết với phủ Trạng Nguyên và nhà họ Lôi để tập hợp toàn bộ các gia tộc lớn miền nam, sau đó phân chia lại phạm vi ảnh hưởng, phân phối lại tài nguyên.
Ba bên phối hợp rất ăn ý, hợp tác cũng khá dễ chịu, theo lời của Viên Trọng Chi, nếu tiếp tục phát triển như vậy, trong vòng một năm nữa, sẽ có ít nhất một gia tộc siêu cấp ra đời ở miền nam.
Trong vòng ba năm, sẽ có ít nhất ba gia tộc siêu cấp.
Đến lúc đó, trên thế giới này sẽ không có chuyện miền nam thua kém miền bắc, thậm chí có thể nói rằng miền nam sẽ còn phát triển tốt hơn, mạnh hơn miền bắc.
Ngoài những gia tộc này của Viên Trọng Chi, Tập đoàn Ngọc Thanh cũng càng ngày càng tốt hơn. Cộng với sự đoàn kết của hội thương nhân miền nam, tập đoàn Ngọc Thanh hiện là tập đoàn có xu hướng phát triển mạnh nhất toàn miền nam.
Hơn nữa, hiện tại, mặc dù Tập đoàn Ngọc Thanh vẫn tập trung vào quần áo, các ngành khác bao gồm điện ảnh và truyền hình, bất động sản và trang sức cũng đã phát triển riêng biệt. Tin rằng không bao lâu nữa, Tập đoàn Ngọc Thanh sẽ trở thành một tập đoàn khổng lồ mạnh mẽ trong nước, có tiềm năng vươn ra thế giới.
Mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt nhất.
Mà hơn một tháng nay, Viên Trọng Chi đã lo liệu mọi việc, Trần Hùng cũng thảnh thơi hẳn ra.
Anh đã trải qua một tháng hạnh phúc bên gia đình, đồng thời, phần bụng dưới của Lâm Ngọc Ngân cũng phình ra trông thấy.
/1916
|