Trần Hùng uống hết trà trong tách, nhìn xung quanh đang ồn ào náo nhiệt, thổn thức nói: “Một tấn vàng, nếu dựa theo giá thị trường bây giờ là hơn 1050 tỷ.”
“Thật là không ngờ, một trong Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn lại phản bội niềm tin của chính mình, phản bội tổ chức của chính mình chỉ vì hơn 1050 tỷ!”
“Chỉ vì hơn 1050 tỷ?”
Thanh Long bật cười, ông ta cười ha hả, trong tiếng cười ngập tràn sự bất đắc dĩ.
Cũng đúng, đám người điện Đức Hoàng ở nước ngoài như Trần Hùng nắm trong tay tài sản mấy nghìn tỷ, còn sở hữu cả tập đoàn với hàng loạt công ty con dưới trướng ở trong nước, trong mắt Trần Hùng có lẽ tiền cũng chỉ là một con số thôi.
Mà chưa cần nói đến Trần Hùng, chỉ cần tìm đại một dòng họ có quyền thế ở vùng phía nam này thôi, đối với những nhà như thế thì 1050 tỷ chẳng là gì cả.
Nhưng đó chính là sự cách biệt giàu nghèo trên đời này, có những người cố sống cố chết cả đời cũng không bằng được một bữa tiệc rượu của những nhà quyền quý.
Thanh Long nói: “Trần Hùng, cậu cũng thấy đấy, Thanh Cảnh Môn chúng tôi nhìn thì hoành tráng, cũng nắm trong tay quyền lực không nhỏ, bàn về sức mạnh thì chỉ cần một trong Môn Chủ tứ phương chúng tôi là có thể dễ dàng đàn áp gia tộc quyền thế cả một vùng.”
“Nhưng dù thế nào thì chúng tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương thôi.”
“Làm công ăn lương sao mà so được với những người làm ăn kinh doanh như cậu được?”
Trần Hùng nghe ra được sự chua xót trong lời nói của Thanh Long, để giảm bớt bầu không khí lúng túng này, anh cười cười nhún vai, nói: “Nhưng mọi người có năm loại bảo hiểm và một quỹ hỗ trợ nhà ở, cũng tính là công ăn việc làm ổn định còn gì?”
“Ha ha...”
Thanh Long rất muốn nói là “Tôi cảm thấy không công bằng.”
Hai người không đùa giỡn nữa, Trần Hùng nói: “Đối với những người làm công ăn lương cả đời không kiếm nổi 35 tỷ thì một tấn vàng trị giá 1050 tỷ quả thực là hết sức cám dỗ.”
“Đúng thế.” Thanh Long cười tự giễu, nói: “Nếu là tôi thì có khi tôi cũng sẽ xiêu lòng.”
“Đã hơn hai năm rồi, Thần Hổ ở Nhật Bản dùng hơn 1050 tỷ để kinh doanh, sợ là giờ đã kiếm được gấp mười, thậm chí gấp hơn ba mươi lần rồi.”
“Ông hâm mộ sao?” Trần Hùng nói đùa.
“Ha ha.”
Thanh Long cười cười, ông ta không trả lời, ông ta không hề hâm mộ Thần Hổ. Tuy trên đời này ai cũng có tham vọng, nhưng có những người bẩm sinh đã mang tư tưởng chính nghĩa, nếu như năm đó Thanh Long gặp chuyện này thì có lẽ ông ta cũng sẽ động lòng, nhưng ông ta nhất định sẽ không làm những chuyện như phản bội tổ chức, thậm chí là giết chết đồng đội như vậy.
Ai cũng thích tiền, thế nhưng có những thứ tiền bẩn thỉu, không phải ai cũng vứt lương tâm đi để mà cầm được.
Trần Hùng ra hiệu cho ông chủ pha thêm cho mình một chén trà, nói: “Thần Hổ phạm tội lớn như vậy, ông ta lại còn có thân phận là một trong Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn các ông, ông ta ôm vàng bỏ chạy đến Nhật Bản mà Thanh Cảnh Môn các ông không phái người đi bắt về xử lý sao?”
Thanh Long trả lời: “Trong vòng hơn hai năm nay chúng tôi đã phái hơn mười cao thủ siêu cấp của Thanh Cảnh Môn đi rồi, nhưng tất cả bọn họ đều đã mất liên lạc, dữ nhiều lành ít.”
Trần Hùng lắc đầu, nói: “Ông biết tôi không có ý đó mà, ý của tôi chính là muốn các ông phái sức mạnh chân chính của Thanh Cảnh Môn ra cơ.”
Thanh Long nở một nụ cười rồi trả lời: “Cảnh sát muốn sang nước khác bắt người còn phải được nước sở tại đồng ý và phối hợp đấy, Thanh Cảnh Môn chúng tôi là đại diện cho chính phủ, đương nhiên cũng cần phải làm việc theo quy định rồi.”
“Thần Ẩn của Nhật Bản cũng tương tự như Thanh Cảnh Môn của chúng tôi, cũng đại diện cho phía chính phủ Nhật Bản, là một tổ chức thực thi pháp luật của Nhật Bản. Vì thế nếu Thanh Cảnh Môn chúng tôi muốn điều động một lượng người lớn đến Nhật Bản bắt người thì cần phải có sự đồng ý và phối hợp của phía Thần Ẩn.”
“Nhưng mà từ trước đến nay, Thanh Cảnh Môn chúng tôi và Thần Ẩn của Nhật Bản đã có mối thù không đội trời chung rồi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Trần Hùng gật gật đầu, nói: “Vì thế nên khi phái mười mấy người đi mà vẫn thất bại thì các ông đã biết cách này không thể dùng được rồi, nên các ông mới bắt đầu chú ý tới chúng tôi phải không?”
Thanh Long hít sâu một hơi, nói: “Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, không biết có phải là cấp trên cố ý muốn làm khó tôi không mà cứ nhất định phải giao chuyện này cho tôi, bọn họ biết tôi và Thần Hổ có mối quan hệ rất chặt chẽ, thật sự là muốn làm khó tôi mà.”
Trần Hùng hỏi: “Thế nên nếu là một người khác làm chuyện phản bội này, thì dù ông biết rõ sẽ bị Thẩn Ẩn can thiệp vào, ông cũng vẫn dẫn người đi thẳng đến Nhật Bản sao?”
“Thật là không ngờ, một trong Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn lại phản bội niềm tin của chính mình, phản bội tổ chức của chính mình chỉ vì hơn 1050 tỷ!”
“Chỉ vì hơn 1050 tỷ?”
Thanh Long bật cười, ông ta cười ha hả, trong tiếng cười ngập tràn sự bất đắc dĩ.
Cũng đúng, đám người điện Đức Hoàng ở nước ngoài như Trần Hùng nắm trong tay tài sản mấy nghìn tỷ, còn sở hữu cả tập đoàn với hàng loạt công ty con dưới trướng ở trong nước, trong mắt Trần Hùng có lẽ tiền cũng chỉ là một con số thôi.
Mà chưa cần nói đến Trần Hùng, chỉ cần tìm đại một dòng họ có quyền thế ở vùng phía nam này thôi, đối với những nhà như thế thì 1050 tỷ chẳng là gì cả.
Nhưng đó chính là sự cách biệt giàu nghèo trên đời này, có những người cố sống cố chết cả đời cũng không bằng được một bữa tiệc rượu của những nhà quyền quý.
Thanh Long nói: “Trần Hùng, cậu cũng thấy đấy, Thanh Cảnh Môn chúng tôi nhìn thì hoành tráng, cũng nắm trong tay quyền lực không nhỏ, bàn về sức mạnh thì chỉ cần một trong Môn Chủ tứ phương chúng tôi là có thể dễ dàng đàn áp gia tộc quyền thế cả một vùng.”
“Nhưng dù thế nào thì chúng tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương thôi.”
“Làm công ăn lương sao mà so được với những người làm ăn kinh doanh như cậu được?”
Trần Hùng nghe ra được sự chua xót trong lời nói của Thanh Long, để giảm bớt bầu không khí lúng túng này, anh cười cười nhún vai, nói: “Nhưng mọi người có năm loại bảo hiểm và một quỹ hỗ trợ nhà ở, cũng tính là công ăn việc làm ổn định còn gì?”
“Ha ha...”
Thanh Long rất muốn nói là “Tôi cảm thấy không công bằng.”
Hai người không đùa giỡn nữa, Trần Hùng nói: “Đối với những người làm công ăn lương cả đời không kiếm nổi 35 tỷ thì một tấn vàng trị giá 1050 tỷ quả thực là hết sức cám dỗ.”
“Đúng thế.” Thanh Long cười tự giễu, nói: “Nếu là tôi thì có khi tôi cũng sẽ xiêu lòng.”
“Đã hơn hai năm rồi, Thần Hổ ở Nhật Bản dùng hơn 1050 tỷ để kinh doanh, sợ là giờ đã kiếm được gấp mười, thậm chí gấp hơn ba mươi lần rồi.”
“Ông hâm mộ sao?” Trần Hùng nói đùa.
“Ha ha.”
Thanh Long cười cười, ông ta không trả lời, ông ta không hề hâm mộ Thần Hổ. Tuy trên đời này ai cũng có tham vọng, nhưng có những người bẩm sinh đã mang tư tưởng chính nghĩa, nếu như năm đó Thanh Long gặp chuyện này thì có lẽ ông ta cũng sẽ động lòng, nhưng ông ta nhất định sẽ không làm những chuyện như phản bội tổ chức, thậm chí là giết chết đồng đội như vậy.
Ai cũng thích tiền, thế nhưng có những thứ tiền bẩn thỉu, không phải ai cũng vứt lương tâm đi để mà cầm được.
Trần Hùng ra hiệu cho ông chủ pha thêm cho mình một chén trà, nói: “Thần Hổ phạm tội lớn như vậy, ông ta lại còn có thân phận là một trong Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn các ông, ông ta ôm vàng bỏ chạy đến Nhật Bản mà Thanh Cảnh Môn các ông không phái người đi bắt về xử lý sao?”
Thanh Long trả lời: “Trong vòng hơn hai năm nay chúng tôi đã phái hơn mười cao thủ siêu cấp của Thanh Cảnh Môn đi rồi, nhưng tất cả bọn họ đều đã mất liên lạc, dữ nhiều lành ít.”
Trần Hùng lắc đầu, nói: “Ông biết tôi không có ý đó mà, ý của tôi chính là muốn các ông phái sức mạnh chân chính của Thanh Cảnh Môn ra cơ.”
Thanh Long nở một nụ cười rồi trả lời: “Cảnh sát muốn sang nước khác bắt người còn phải được nước sở tại đồng ý và phối hợp đấy, Thanh Cảnh Môn chúng tôi là đại diện cho chính phủ, đương nhiên cũng cần phải làm việc theo quy định rồi.”
“Thần Ẩn của Nhật Bản cũng tương tự như Thanh Cảnh Môn của chúng tôi, cũng đại diện cho phía chính phủ Nhật Bản, là một tổ chức thực thi pháp luật của Nhật Bản. Vì thế nếu Thanh Cảnh Môn chúng tôi muốn điều động một lượng người lớn đến Nhật Bản bắt người thì cần phải có sự đồng ý và phối hợp của phía Thần Ẩn.”
“Nhưng mà từ trước đến nay, Thanh Cảnh Môn chúng tôi và Thần Ẩn của Nhật Bản đã có mối thù không đội trời chung rồi.”
“Tôi hiểu rồi.”
Trần Hùng gật gật đầu, nói: “Vì thế nên khi phái mười mấy người đi mà vẫn thất bại thì các ông đã biết cách này không thể dùng được rồi, nên các ông mới bắt đầu chú ý tới chúng tôi phải không?”
Thanh Long hít sâu một hơi, nói: “Tôi cũng chẳng còn cách nào khác, không biết có phải là cấp trên cố ý muốn làm khó tôi không mà cứ nhất định phải giao chuyện này cho tôi, bọn họ biết tôi và Thần Hổ có mối quan hệ rất chặt chẽ, thật sự là muốn làm khó tôi mà.”
Trần Hùng hỏi: “Thế nên nếu là một người khác làm chuyện phản bội này, thì dù ông biết rõ sẽ bị Thẩn Ẩn can thiệp vào, ông cũng vẫn dẫn người đi thẳng đến Nhật Bản sao?”
/1916
|