Trần Hùng không sốt ruột lắm, anh không định rút dây động rừng trước khi thấy được con ma bạc đó lấy thỏi vàng ra.
Nhưng con ma bạc này đúng là đen thật, chưa đến mười phút mà cậu ta đã thua hết sạch đống phỉnh xếp trước mặt.
Trần Hùng ước lượng một chút, đống phỉnh trước mặt cậu ta trị giá gần năm trăm nghìn yên, tức là khoảng hơn 105 triệu tiền Vạn Hoa.
Số tiền này bằng đúng giá trị của một thỏi vàng kia.
Quả nhiên, ngay sau khi thua hết đống phỉnh trên sới bạc, con ma bạc gãi mạnh chỗ tóc đằng sau gáy vài phát, sau đó đi đến chỗ bàn đổi phỉnh.
“Cậu ta đi đổi phỉnh đấy, camera nhắm thẳng vào cậu ta đi.”
Camera dưới sòng bạc nhắm ngay vào con ma bạc đó, sau đó nhóm người Trần Hùng thấy cậu ta móc trong ngực ra một cái túi nhựa màu đen, cái túi nhựa đó bọc lấy một thứ có hình dạng giống như thỏi vàng.
Trần Hùng quay sang hỏi Inagawa Kazuo đứng bên cạnh: “Sòng bạc của các anh cho phép đổi trực tiếp từ vàng sang phỉnh sao?”
Inagawa Kazuo cười nói: “Đương nhiên rồi, có thể đổi cả đồ trang sức nữa, nhưng cần phải chịu một khoản phí chiết khấu. Có điều nếu mấy thứ trang sức đó là đồ hợp pháp thì những con ma bạc đó nhất định sẽ không chịu đổi trực tiếp sang phỉnh trong sòng bạc của chúng tôi đâu.”
Trần Hùng cười nói: “Chỉ có những thứ không rõ nguồn gốc mới bị đổi ngang ở đây thôi phải không? Bảo người dẫn cậu ta tới đây đi.”
“Được!”
Trong lúc đó, ở bàn đổi phỉnh bên kia, con ma bạc ôm cái túi nhựa màu đen nhìn trái nhìn phải khắp nơi.
“Ồ... Lại thua hết rồi à?”
Người phụ trách đổi phỉnh cười híp mắt nhìn con ma bạc, trêu chọc mấy câu: “Người anh em à, hôm nay anh có vẻ không được may mắn lắm nhỉ?”
“Ầy, mấy ngày nay đều không may.”
Con ma bạc hít sâu một hơi, đưa cả cái túi nhựa cho người nhân viên đó, nói: “Người anh em à, anh thấy đấy, tôi cũng là khách quen của các anh mà, tôi thua không ít đâu, lần này có thể xem xét cho tôi thêm một chút không?”
“Chuyện này không được đâu.”
Người nhân viên đó vừa đưa tay cầm túi nhựa vừa rút thỏi vàng ra: “Chỗ chúng tôi có quy định cả rồi, tôi không tự quyết định được đâu, tỷ giá hối đoái ở đây thấp hơn một nửa so với giá thị trường là quy định rồi, nếu tôi tự ý tăng thêm cho anh thì ai sẽ bù chỗ tiền chênh lệch đây?”
“Ồ!”
Con ma bạc tỏ ra rất thất vọng.
Người nhân viên đẩy chỗ phỉnh ra cho ma bài bạc, nói: “Nhưng mà người anh em à, tôi khá tò mò chuyện anh lấy đâu ra nhiều vàng thỏi như thế đấy. Trong nhàn anh có còn không, nếu còn thì tôi có thể lén giao dịch với anh, tôi cho anh thêm hai phần, thế nào?”
Nhưng không ngờ con ma bạc đó lại đột nhiên trở nên cảnh giác, cậu ta không trả lời câu hỏi của người nhân viên mà vội vàng ôm chỗ phỉnh trên bàn lên, hoảng hốt bỏ đi.
Nhưng cậu ta vừa mới quay người đi chưa được hai bước đã bị hai nhân viên của sòng bạc ngăn cản.
“Vị khách này, ông chủ của chúng tôi muốn gặp anh, xin anh hãy đi lên lầu hai với chúng tôi một chút.”
Con ma bạc ngẩn ra, hỏi: “Sao ông chủ của các anh lại muốn gặp tôi? Ông ta muốn làm gì?”
“Anh đi với chúng tôi là biết.”
“Ồ, vậy xin hãy dẫn đường đi.”
“Mời anh đi theo chúng tôi.”
Hai người nhân viên đó quay người lại, định mang con ma bạc lên lầu, ai ngờ đúng vào lúc bọn họ quay người lại, con ma bạc ném hết đống phỉnh trong tay ra, quay người bỏ chạy về phía cửa của sòng bạc.
Con ma bạc đột nhiên bỏ chạy khiến hai người nhân viên kia giật mình đuổi theo cậu ta theo bản năng.
Nhưng con ma bạc này đúng là đen thật, chưa đến mười phút mà cậu ta đã thua hết sạch đống phỉnh xếp trước mặt.
Trần Hùng ước lượng một chút, đống phỉnh trước mặt cậu ta trị giá gần năm trăm nghìn yên, tức là khoảng hơn 105 triệu tiền Vạn Hoa.
Số tiền này bằng đúng giá trị của một thỏi vàng kia.
Quả nhiên, ngay sau khi thua hết đống phỉnh trên sới bạc, con ma bạc gãi mạnh chỗ tóc đằng sau gáy vài phát, sau đó đi đến chỗ bàn đổi phỉnh.
“Cậu ta đi đổi phỉnh đấy, camera nhắm thẳng vào cậu ta đi.”
Camera dưới sòng bạc nhắm ngay vào con ma bạc đó, sau đó nhóm người Trần Hùng thấy cậu ta móc trong ngực ra một cái túi nhựa màu đen, cái túi nhựa đó bọc lấy một thứ có hình dạng giống như thỏi vàng.
Trần Hùng quay sang hỏi Inagawa Kazuo đứng bên cạnh: “Sòng bạc của các anh cho phép đổi trực tiếp từ vàng sang phỉnh sao?”
Inagawa Kazuo cười nói: “Đương nhiên rồi, có thể đổi cả đồ trang sức nữa, nhưng cần phải chịu một khoản phí chiết khấu. Có điều nếu mấy thứ trang sức đó là đồ hợp pháp thì những con ma bạc đó nhất định sẽ không chịu đổi trực tiếp sang phỉnh trong sòng bạc của chúng tôi đâu.”
Trần Hùng cười nói: “Chỉ có những thứ không rõ nguồn gốc mới bị đổi ngang ở đây thôi phải không? Bảo người dẫn cậu ta tới đây đi.”
“Được!”
Trong lúc đó, ở bàn đổi phỉnh bên kia, con ma bạc ôm cái túi nhựa màu đen nhìn trái nhìn phải khắp nơi.
“Ồ... Lại thua hết rồi à?”
Người phụ trách đổi phỉnh cười híp mắt nhìn con ma bạc, trêu chọc mấy câu: “Người anh em à, hôm nay anh có vẻ không được may mắn lắm nhỉ?”
“Ầy, mấy ngày nay đều không may.”
Con ma bạc hít sâu một hơi, đưa cả cái túi nhựa cho người nhân viên đó, nói: “Người anh em à, anh thấy đấy, tôi cũng là khách quen của các anh mà, tôi thua không ít đâu, lần này có thể xem xét cho tôi thêm một chút không?”
“Chuyện này không được đâu.”
Người nhân viên đó vừa đưa tay cầm túi nhựa vừa rút thỏi vàng ra: “Chỗ chúng tôi có quy định cả rồi, tôi không tự quyết định được đâu, tỷ giá hối đoái ở đây thấp hơn một nửa so với giá thị trường là quy định rồi, nếu tôi tự ý tăng thêm cho anh thì ai sẽ bù chỗ tiền chênh lệch đây?”
“Ồ!”
Con ma bạc tỏ ra rất thất vọng.
Người nhân viên đẩy chỗ phỉnh ra cho ma bài bạc, nói: “Nhưng mà người anh em à, tôi khá tò mò chuyện anh lấy đâu ra nhiều vàng thỏi như thế đấy. Trong nhàn anh có còn không, nếu còn thì tôi có thể lén giao dịch với anh, tôi cho anh thêm hai phần, thế nào?”
Nhưng không ngờ con ma bạc đó lại đột nhiên trở nên cảnh giác, cậu ta không trả lời câu hỏi của người nhân viên mà vội vàng ôm chỗ phỉnh trên bàn lên, hoảng hốt bỏ đi.
Nhưng cậu ta vừa mới quay người đi chưa được hai bước đã bị hai nhân viên của sòng bạc ngăn cản.
“Vị khách này, ông chủ của chúng tôi muốn gặp anh, xin anh hãy đi lên lầu hai với chúng tôi một chút.”
Con ma bạc ngẩn ra, hỏi: “Sao ông chủ của các anh lại muốn gặp tôi? Ông ta muốn làm gì?”
“Anh đi với chúng tôi là biết.”
“Ồ, vậy xin hãy dẫn đường đi.”
“Mời anh đi theo chúng tôi.”
Hai người nhân viên đó quay người lại, định mang con ma bạc lên lầu, ai ngờ đúng vào lúc bọn họ quay người lại, con ma bạc ném hết đống phỉnh trong tay ra, quay người bỏ chạy về phía cửa của sòng bạc.
Con ma bạc đột nhiên bỏ chạy khiến hai người nhân viên kia giật mình đuổi theo cậu ta theo bản năng.
/1916
|