Bên trong căn nhà gỗ tối om, chắc hẳn lúc này người trong nhà đã đi ngủ hết.
Con ma bạc nói: “Đại ca, nửa tháng trước, chính em là người mở két sắt ở trong căn nhà này, sau đó thì lấy ra một ít thỏi vàng cùng với tiền mặt.”
“Lúc ấy bởi vì em lo lắng bọn họ sẽ báo công an nên em trốn ở trong nhà khoảng 10 ngày, sau đó em lại phát hiện bọn họ bị mất trộm thỏi vàng nhưng lại không kinh động tới công an, hơn nữa em lại không khống chế được cơn nghiện cờ bạc của mình cho nên em đã đi cá cược.”
“Đại ca, chuyện em biết chỉ có như vậy thôi, hai anh thả em ra có được không?”
Tả Quang Đông lấy chiếc xích sắt bình ắc quy ra khóa con ma bạc này ở trong xe, sau đó anh ta trở lại trước mặt Trần Hùng.
“Thủ lĩnh, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trần Hùng trả lời: “Cũng đã tới đây rồi thì vào trong xem một chút đã.”
“Được, vậy để tôi đi trước mở cửa.”
Tả Quang Đông điểm mũi chân bay thẳng tới căn nhà gỗ, thân thể của anh ta nhẹ như chim yến nên đã bay thẳng tới chỗ cửa sắt bên ngoài căn nhà gỗ, đi thẳng tới của chính của phòng khách bên kia.
Chỉ thấy anh ta lấy ra một thanh sắt từ đâu đó, ở chỗ khóa cửa chọc chọc vặn vặn mấy cái thì đã mở được cửa của căn nhà gỗ kia ra.
Sau đó Tả Quang Đông xoay người lại, dùng tay ra hiệu ok với Trần Hùng.
Sau đó Trần Hùng cũng phi thân qua bên kia cửa sắt, đi về hướng Tả Quang Đông.
Còn lúc này, Tả Quang Đông đã đẩy cửa vào nhà.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt khi anh ta đặt chân trái vào bên trong căn nhà gỗ thì cả người của Tả Quang Đông cứng ngắc tại chỗ.
Trần Hùng đi theo phía sau cũng ngẩn ra.
Đèn trong nhà đột nhiên sáng lên, một người đàn ông khoảng 40 tuổi xuất đầu lộ diện, mặc đồ ngủ, để râu quai nón xuất hiện ngay trước mặt Tả Quang Đông, còn trong tay của ông ta đang cầm một khẩu súng, còn họng súng thì chỉ thẳng vào gáy của Tả Quang Đông.
“Cậu là ai?”
Người đàn ông cau mày nhìn Tả Quang Đông với vẻ mặt vô cùng cảnh giác, trong đó còn có sự phẫn nộ.
Tuy rằng gáy của Tả Quang Đông bị người ta chĩa súng, thế nhưng trông anh ta chẳng có chút lo sợ nào.
Anh ta giơ hai tay lên đỉnh đầu, nói: “Tôi đến tìm thỏi vàng.”
Sắc mặt của người đàn ông trầm xuống: “Thì ra cậu là tên trộm vặt nửa tháng trước trộm đồ của tôi. Xem ra hôm nay lá gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ, lại dám xâm nhập vào nhà của tôi lần thứ hai.”
“Cậu đây là tới tìm cái chết hay sao?”
Người đàn ông này tuyệt đối là người độc ác nhất, vì vừa mới dứt lời mà ông ta đã bóp cò súng với Tả Quang Đông.
Nhưng mà ngay tại lúc tình huống ngàn cân treo sợi tóc, ngay phía sau Tả Quang Đông xuất hiện một tia sáng, một chiếc kim khâu phóng thẳng trong khoảng không tới xuyên thẳng vào cổ tay của người đàn ông kia.
Ông ta nắm lấy cổ tay của mình rồi hét lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng gì thì Tả Quang Đông đã sử dụng tốc độ kinh người nắm lấy khẩu súng trong tay của ông ta, sau đó dùng ngay một con dao kề thẳng vào cổ của ông ta.
“Không… Ông lầm rồi, tôi không phải là kẻ trộm vặt, tôi nghĩ chúng ta có thể từ từ nói chuyện.”
Cho dù có bị Tả Quang Đông dùng dao kề cổ thì người đàn ông cũng không quá biểu hiện gì gọi là quá hoảng sợ, mà người có phản ứng này thì đa số là người đã trải qua nhiều sóng gió lớn.
Người đàn ông ôm chặt lấy cổ tay đang chảy máu của mình, nhìn thẳng Tả Quang Đông nói: “Cậu muốn thế nào?”
“Vàng từ đâu ra?” Trần Hùng đi từ phía sau ra, hỏi.
Người đàn ông khẽ cau mày nói: “Tôi nhặt được.”
“Mẹ nó, lại là câu này!”
Con ma bạc nói: “Đại ca, nửa tháng trước, chính em là người mở két sắt ở trong căn nhà này, sau đó thì lấy ra một ít thỏi vàng cùng với tiền mặt.”
“Lúc ấy bởi vì em lo lắng bọn họ sẽ báo công an nên em trốn ở trong nhà khoảng 10 ngày, sau đó em lại phát hiện bọn họ bị mất trộm thỏi vàng nhưng lại không kinh động tới công an, hơn nữa em lại không khống chế được cơn nghiện cờ bạc của mình cho nên em đã đi cá cược.”
“Đại ca, chuyện em biết chỉ có như vậy thôi, hai anh thả em ra có được không?”
Tả Quang Đông lấy chiếc xích sắt bình ắc quy ra khóa con ma bạc này ở trong xe, sau đó anh ta trở lại trước mặt Trần Hùng.
“Thủ lĩnh, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trần Hùng trả lời: “Cũng đã tới đây rồi thì vào trong xem một chút đã.”
“Được, vậy để tôi đi trước mở cửa.”
Tả Quang Đông điểm mũi chân bay thẳng tới căn nhà gỗ, thân thể của anh ta nhẹ như chim yến nên đã bay thẳng tới chỗ cửa sắt bên ngoài căn nhà gỗ, đi thẳng tới của chính của phòng khách bên kia.
Chỉ thấy anh ta lấy ra một thanh sắt từ đâu đó, ở chỗ khóa cửa chọc chọc vặn vặn mấy cái thì đã mở được cửa của căn nhà gỗ kia ra.
Sau đó Tả Quang Đông xoay người lại, dùng tay ra hiệu ok với Trần Hùng.
Sau đó Trần Hùng cũng phi thân qua bên kia cửa sắt, đi về hướng Tả Quang Đông.
Còn lúc này, Tả Quang Đông đã đẩy cửa vào nhà.
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt khi anh ta đặt chân trái vào bên trong căn nhà gỗ thì cả người của Tả Quang Đông cứng ngắc tại chỗ.
Trần Hùng đi theo phía sau cũng ngẩn ra.
Đèn trong nhà đột nhiên sáng lên, một người đàn ông khoảng 40 tuổi xuất đầu lộ diện, mặc đồ ngủ, để râu quai nón xuất hiện ngay trước mặt Tả Quang Đông, còn trong tay của ông ta đang cầm một khẩu súng, còn họng súng thì chỉ thẳng vào gáy của Tả Quang Đông.
“Cậu là ai?”
Người đàn ông cau mày nhìn Tả Quang Đông với vẻ mặt vô cùng cảnh giác, trong đó còn có sự phẫn nộ.
Tuy rằng gáy của Tả Quang Đông bị người ta chĩa súng, thế nhưng trông anh ta chẳng có chút lo sợ nào.
Anh ta giơ hai tay lên đỉnh đầu, nói: “Tôi đến tìm thỏi vàng.”
Sắc mặt của người đàn ông trầm xuống: “Thì ra cậu là tên trộm vặt nửa tháng trước trộm đồ của tôi. Xem ra hôm nay lá gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ, lại dám xâm nhập vào nhà của tôi lần thứ hai.”
“Cậu đây là tới tìm cái chết hay sao?”
Người đàn ông này tuyệt đối là người độc ác nhất, vì vừa mới dứt lời mà ông ta đã bóp cò súng với Tả Quang Đông.
Nhưng mà ngay tại lúc tình huống ngàn cân treo sợi tóc, ngay phía sau Tả Quang Đông xuất hiện một tia sáng, một chiếc kim khâu phóng thẳng trong khoảng không tới xuyên thẳng vào cổ tay của người đàn ông kia.
Ông ta nắm lấy cổ tay của mình rồi hét lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng gì thì Tả Quang Đông đã sử dụng tốc độ kinh người nắm lấy khẩu súng trong tay của ông ta, sau đó dùng ngay một con dao kề thẳng vào cổ của ông ta.
“Không… Ông lầm rồi, tôi không phải là kẻ trộm vặt, tôi nghĩ chúng ta có thể từ từ nói chuyện.”
Cho dù có bị Tả Quang Đông dùng dao kề cổ thì người đàn ông cũng không quá biểu hiện gì gọi là quá hoảng sợ, mà người có phản ứng này thì đa số là người đã trải qua nhiều sóng gió lớn.
Người đàn ông ôm chặt lấy cổ tay đang chảy máu của mình, nhìn thẳng Tả Quang Đông nói: “Cậu muốn thế nào?”
“Vàng từ đâu ra?” Trần Hùng đi từ phía sau ra, hỏi.
Người đàn ông khẽ cau mày nói: “Tôi nhặt được.”
“Mẹ nó, lại là câu này!”
/1916
|