Mấy ngày tiếp theo, Tả Quang Đông tiến hành điều tra tổ chức Sơn Đằng Trai này.
Thế nhưng tung tích về tổ chức này vẫn rất thần bí, trong thời gian ngắn Tả Quang Đông rất khó để tra ra được chứng cứ về bọn họ.
Đây là chuyện rất bình thường, bởi vì trên thế giới, tung tích của sát thủ và thợ săn tiền thường vẫn luôn là điều thần bí.
Giống y như Trần Hùng trước đây, mỗi ngày cũng không có chuyện gì làm, nhàm chán tới nỗi phải đi dạo quanh quanh mấy vòng.
Ở bên Nhật Bản, anh không có bạn bè cũ nào để đi thăm hỏi cả, nên lựa chọn đi dạo phố phường cho thảnh thơi đầu óc cũng không tồi.
Ở thành phố Ngân Châu, có một ngọn núi vô cùng nổi tiếng tại Nhật Bản này, đó chính là núi Phong Diệp. Bây giờ vừa qua tháng mười hai, thực tế đã qua mùa lá phong rồi, thế nhưng cũng may ở đây không lâu nữa hè sẽ qua đi, vẫn có thể bắt được chút khoảnh khắc đẹp đẽ cuối cùng.
Anh một mình đi tới núi Phong Diệp, sau đó đi lên núi.
Nếu như Trần Hùng tới sớm một tháng thì có thể nhìn thấy sắc đỏ của lá phong bao trùm khắp ngọn núi, lúc đó, cả núi Phong Diệp đều là một màu đỏ tươi như biển lửa.
Còn bây giờ, tất cả lá phong đều đã rụng hết, chất thành từng lớp dày đặc dưới mặt đất.
Trần Hùng giẫm lên lớp lá phong, dưới chân truyền tới những tiếng xào xạc, điều này khiến Trần Hùng hơi ngẩn ngơ.
Đời người cũng chỉ là một vòng luân hồi, chỉ là có người trước lúc chết có thể giải phóng hết tất cả, trở thành những sắc màu xán lạn, có người lại cứ thế lặng lẽ ra đi không tiếng động.
Trần Hùng cúi người nhặt một chiếc lá phong đã khô héo, suy nghĩ miên man.
Anh không biết chiếc lá phong này trước khi rơi xuống rốt cuộc có được tính là tỏa ra những sắc màu xán lạn hay là yên lặng ra đi, không chút tiếng động trong biển lửa nữa.
Khi Trần Hùng cầm lá phong thất thần suy nghĩ, ở phía xa xa, một nhóm người nam nữ, cả người toàn đồ hiệu đang đi về phía anh.
“Trần Hùng... Cậu... thật sự là cậu sao?”
Bên tai Trần Hùng truyền tới giọng một người phụ nữ, trong giọng nói đi mang theo bảy phần kinh ngạc, ba phần kích động.
Trần Hùng bỏ chiếc lá phong trong tay xuống, nhìn về phía người tới.
Đập vào mắt là người phụ nữ trẻ tuổi, ngang tuổi như Trần Hùng.
Cô trang điểm rất xinh đẹp, trên người tỏa ra khí chất tri thức, tuyệt đối là một người đẹp nức tiếng.
Bên cạnh người phụ nữ còn có một nhóm nam nữ khác, trong đó có mấy người lúc này cũng đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trần Hùng.
Trần Hùng cảm thấy người phụ nữ này hơi quen mắt, nhưng nhất thời anh không nhớ ra được cô ấy rốt cuộc là ai.
“Trần Hùng, thật sự là cậu sao?”
“Tớ... Triệu Hiền Quyên đây.”
“Triệu Hiền Quyên.”
Nghe thấy cái tên này, trong lòng Trần Hùng đột nhiên xoẹt qua một tia lửa điện, đối với anh mà nói, cái tên này quá quen thuộc.
Nhìn kỹ lại, quả nhiên Trần HÙng nhận ra người phụ nữ xinh đẹp này, là Triệu Hiền Quyên, là bạn cấp hai của Trần Hùng, đồng thời cũng là lớp trưởng của Trần Hùng lúc đó.
Nhìn mấy người khác ở bên cạnh, Trần Hùng cũng đều có chút ấn tượng.
Thế nhưng tung tích về tổ chức này vẫn rất thần bí, trong thời gian ngắn Tả Quang Đông rất khó để tra ra được chứng cứ về bọn họ.
Đây là chuyện rất bình thường, bởi vì trên thế giới, tung tích của sát thủ và thợ săn tiền thường vẫn luôn là điều thần bí.
Giống y như Trần Hùng trước đây, mỗi ngày cũng không có chuyện gì làm, nhàm chán tới nỗi phải đi dạo quanh quanh mấy vòng.
Ở bên Nhật Bản, anh không có bạn bè cũ nào để đi thăm hỏi cả, nên lựa chọn đi dạo phố phường cho thảnh thơi đầu óc cũng không tồi.
Ở thành phố Ngân Châu, có một ngọn núi vô cùng nổi tiếng tại Nhật Bản này, đó chính là núi Phong Diệp. Bây giờ vừa qua tháng mười hai, thực tế đã qua mùa lá phong rồi, thế nhưng cũng may ở đây không lâu nữa hè sẽ qua đi, vẫn có thể bắt được chút khoảnh khắc đẹp đẽ cuối cùng.
Anh một mình đi tới núi Phong Diệp, sau đó đi lên núi.
Nếu như Trần Hùng tới sớm một tháng thì có thể nhìn thấy sắc đỏ của lá phong bao trùm khắp ngọn núi, lúc đó, cả núi Phong Diệp đều là một màu đỏ tươi như biển lửa.
Còn bây giờ, tất cả lá phong đều đã rụng hết, chất thành từng lớp dày đặc dưới mặt đất.
Trần Hùng giẫm lên lớp lá phong, dưới chân truyền tới những tiếng xào xạc, điều này khiến Trần Hùng hơi ngẩn ngơ.
Đời người cũng chỉ là một vòng luân hồi, chỉ là có người trước lúc chết có thể giải phóng hết tất cả, trở thành những sắc màu xán lạn, có người lại cứ thế lặng lẽ ra đi không tiếng động.
Trần Hùng cúi người nhặt một chiếc lá phong đã khô héo, suy nghĩ miên man.
Anh không biết chiếc lá phong này trước khi rơi xuống rốt cuộc có được tính là tỏa ra những sắc màu xán lạn hay là yên lặng ra đi, không chút tiếng động trong biển lửa nữa.
Khi Trần Hùng cầm lá phong thất thần suy nghĩ, ở phía xa xa, một nhóm người nam nữ, cả người toàn đồ hiệu đang đi về phía anh.
“Trần Hùng... Cậu... thật sự là cậu sao?”
Bên tai Trần Hùng truyền tới giọng một người phụ nữ, trong giọng nói đi mang theo bảy phần kinh ngạc, ba phần kích động.
Trần Hùng bỏ chiếc lá phong trong tay xuống, nhìn về phía người tới.
Đập vào mắt là người phụ nữ trẻ tuổi, ngang tuổi như Trần Hùng.
Cô trang điểm rất xinh đẹp, trên người tỏa ra khí chất tri thức, tuyệt đối là một người đẹp nức tiếng.
Bên cạnh người phụ nữ còn có một nhóm nam nữ khác, trong đó có mấy người lúc này cũng đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Trần Hùng.
Trần Hùng cảm thấy người phụ nữ này hơi quen mắt, nhưng nhất thời anh không nhớ ra được cô ấy rốt cuộc là ai.
“Trần Hùng, thật sự là cậu sao?”
“Tớ... Triệu Hiền Quyên đây.”
“Triệu Hiền Quyên.”
Nghe thấy cái tên này, trong lòng Trần Hùng đột nhiên xoẹt qua một tia lửa điện, đối với anh mà nói, cái tên này quá quen thuộc.
Nhìn kỹ lại, quả nhiên Trần HÙng nhận ra người phụ nữ xinh đẹp này, là Triệu Hiền Quyên, là bạn cấp hai của Trần Hùng, đồng thời cũng là lớp trưởng của Trần Hùng lúc đó.
Nhìn mấy người khác ở bên cạnh, Trần Hùng cũng đều có chút ấn tượng.
/1916
|