Trần Hùng không nói với Triệu Hiền Quyên về cuộc sống thực sự của mình, mà chỉ đơn giản trả lời mấy câu cho có lệ.
Hơn mười năm sau mới gặp lại, tuy rằng Triệu Hiền Quyên cảm thấy trong lòng có chút kích động, nhưng cô không tìm lại được cảm giác như năm đó nữa.
Triệu Hiền Quyên cũng không gặng hỏi thêm nữa, lấy danh thiếp trên người ra, nói: “Nếu như cậu gặp khó khăn gì, hay là thiếu tiền thì có thể gọi điện thoại cho tớ.”
Bình thường Trần Hùng không thích nhưng nhãn hiệu nổi tiếng gì đó, bộ trang phục này anh mặc trên người trông rất bình thường.
Chính vì vậy mà Triệu Hiền Quyên cho rằng Trần Hùng thực ra không có tiền, ít nhiều cô cũng muốn giúp đỡ Trần Hùng.
“Ha ha.”
Trần Hùng cầm lấy danh thiếp trong tay Triệu Hiền Quyên, nói: “Tìm cậu mượn tiền thì thôi vậy, nhưng một thời gian nữa tớ sẽ về Vạn Hoa, có cơ hội sẽ tìm cậu uống trà.”
Trần Hùng nói xong cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Ngay khi Trần Hùng bước đi rất dứt khoát không hề dây dưa một chút nào.
Triệu Hiền Quyên nhìn bóng lưng của Trần Hùng Hiểu hồi lâu, cuối cùng khi Trần Hùng chuẩn bị lên xe, cô vẫn lấy hết can đảm gọi tên Trần Hùng.
“Làm sao vậy?”
Trần Hùng quay đầu lại và nở một nụ cười với Triệu Hiền Quyên.
“Không có gì.”
Triệu Hiền Quyên thật ra có rất nhiều điều muốn nói với Trần Hùng, nhưng khi cô thật sự muốn nói, lại không biết phải nói gì.
“Đừng quay trở lại phía bắc.”
Cuối cùng, Triệu Hiền Quyên nói mấy chữ như vậy với Trần Hùng.
Trần Hùng cười cười, mở cửa bước lên xe, rời đi một cách dứt khoát.
Mặc dù đã hơn mười năm trôi qua, nhưng trong lòng Triệu Hiền Quyên vẫn có Trần Hùng, nói đến đây, Trần Hùng có thể coi là mối tình đầu của cô.
Trần Hùng không biết, khi biết Trần Hùng bị gia tộc ruồng bỏ, Triệu Hiền Quyên đã buồn rất lâu, thậm chí cô còn muốn dùng sức mạnh của gia tộc để giúp Trần Hùng.
Nhưng khi đó, Triệu Hiền Quyên dù sao cũng chỉ là một cô học sinh mười mấy tuổi, dù rất muốn giúp đỡ Trần Hùng nhưng cô chỉ có thể bất lực.
Triệu Hiền Quyên nói Trần Hùng đừng quay về phía bắc, có nghĩa bảo anh đừng về phía bắc để tìm cái chết, cũng đừng quan tâm tới chuyện nhà họ Nghiêm, bởi vì cô biết tứ đại gia tộc của tỉnh Đông Thành đang bắt tay với nhau, thậm chí còn có thế lực của gia tộc giàu có nhúng tay vào.
Nếu như Trần Hùng cứ quay lại tìm tứ đại gia tộc gây sự, nhất định sẽ chết rất thảm.
Nhưng mà Triệu Hiền Quyên không biết, trước đó không lâu, Trần Hùng đã xử lý toàn bộ phía nam, làm sao có thể sợ cái gọi là tứ đại gia tộc ở tỉnh Đông cơ chứ?
Trần Hùng lái xe, anh không có dự định tiếp tục đi du ngoạn bên ngoài, anh cảm thấy được chính mình cần phải bình tĩnh.
Từ trước tới nay, Trần Hùng cho rằng mình đã tu luyện được một trái tim sắt đá không rỉ, cho dù gặp phải chuyện gì, anh cũng có thể bình tĩnh đối mặt.
Tuy nhiên, sau khi Trần Hùng trở về Vạn Hoa mới biết được, trên đời này không có trái tim sắt đá, mỗi người đều có điểm yếu của riêng mình, những người được gọi là có trái tim sắt đá đó chỉ là chưa gặp phải chuyện có thể chạm vào trái tim anh ta mà thôi.
Nhưng Trần Hùng bây giờ, nội tâm đã bị chạm vào.
Nghiêm Hưng Đằng là một người rất quan trọng trong cuộc đời anh, cũng quan trọng với anh như Lâm Ngọc Hân và Lâm Thanh Thảo.
Anh vẫn luôn cho rằng Nghiêm Hưng Đằng với tư cách là cậu cả của nhà họ Nghiêm, hoàn toàn có thể dựa vào nhà họ Nghiêm không phải lo lắng ăn uống mặc ở, trở thành rường cột của đất nước.
Xét cho cùng, nhà họ Nghiêm hồi đó có thể coi là một nửa gia tộc giàu có hàng đầu ở phía bắc.
Hơn mười năm sau mới gặp lại, tuy rằng Triệu Hiền Quyên cảm thấy trong lòng có chút kích động, nhưng cô không tìm lại được cảm giác như năm đó nữa.
Triệu Hiền Quyên cũng không gặng hỏi thêm nữa, lấy danh thiếp trên người ra, nói: “Nếu như cậu gặp khó khăn gì, hay là thiếu tiền thì có thể gọi điện thoại cho tớ.”
Bình thường Trần Hùng không thích nhưng nhãn hiệu nổi tiếng gì đó, bộ trang phục này anh mặc trên người trông rất bình thường.
Chính vì vậy mà Triệu Hiền Quyên cho rằng Trần Hùng thực ra không có tiền, ít nhiều cô cũng muốn giúp đỡ Trần Hùng.
“Ha ha.”
Trần Hùng cầm lấy danh thiếp trong tay Triệu Hiền Quyên, nói: “Tìm cậu mượn tiền thì thôi vậy, nhưng một thời gian nữa tớ sẽ về Vạn Hoa, có cơ hội sẽ tìm cậu uống trà.”
Trần Hùng nói xong cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Ngay khi Trần Hùng bước đi rất dứt khoát không hề dây dưa một chút nào.
Triệu Hiền Quyên nhìn bóng lưng của Trần Hùng Hiểu hồi lâu, cuối cùng khi Trần Hùng chuẩn bị lên xe, cô vẫn lấy hết can đảm gọi tên Trần Hùng.
“Làm sao vậy?”
Trần Hùng quay đầu lại và nở một nụ cười với Triệu Hiền Quyên.
“Không có gì.”
Triệu Hiền Quyên thật ra có rất nhiều điều muốn nói với Trần Hùng, nhưng khi cô thật sự muốn nói, lại không biết phải nói gì.
“Đừng quay trở lại phía bắc.”
Cuối cùng, Triệu Hiền Quyên nói mấy chữ như vậy với Trần Hùng.
Trần Hùng cười cười, mở cửa bước lên xe, rời đi một cách dứt khoát.
Mặc dù đã hơn mười năm trôi qua, nhưng trong lòng Triệu Hiền Quyên vẫn có Trần Hùng, nói đến đây, Trần Hùng có thể coi là mối tình đầu của cô.
Trần Hùng không biết, khi biết Trần Hùng bị gia tộc ruồng bỏ, Triệu Hiền Quyên đã buồn rất lâu, thậm chí cô còn muốn dùng sức mạnh của gia tộc để giúp Trần Hùng.
Nhưng khi đó, Triệu Hiền Quyên dù sao cũng chỉ là một cô học sinh mười mấy tuổi, dù rất muốn giúp đỡ Trần Hùng nhưng cô chỉ có thể bất lực.
Triệu Hiền Quyên nói Trần Hùng đừng quay về phía bắc, có nghĩa bảo anh đừng về phía bắc để tìm cái chết, cũng đừng quan tâm tới chuyện nhà họ Nghiêm, bởi vì cô biết tứ đại gia tộc của tỉnh Đông Thành đang bắt tay với nhau, thậm chí còn có thế lực của gia tộc giàu có nhúng tay vào.
Nếu như Trần Hùng cứ quay lại tìm tứ đại gia tộc gây sự, nhất định sẽ chết rất thảm.
Nhưng mà Triệu Hiền Quyên không biết, trước đó không lâu, Trần Hùng đã xử lý toàn bộ phía nam, làm sao có thể sợ cái gọi là tứ đại gia tộc ở tỉnh Đông cơ chứ?
Trần Hùng lái xe, anh không có dự định tiếp tục đi du ngoạn bên ngoài, anh cảm thấy được chính mình cần phải bình tĩnh.
Từ trước tới nay, Trần Hùng cho rằng mình đã tu luyện được một trái tim sắt đá không rỉ, cho dù gặp phải chuyện gì, anh cũng có thể bình tĩnh đối mặt.
Tuy nhiên, sau khi Trần Hùng trở về Vạn Hoa mới biết được, trên đời này không có trái tim sắt đá, mỗi người đều có điểm yếu của riêng mình, những người được gọi là có trái tim sắt đá đó chỉ là chưa gặp phải chuyện có thể chạm vào trái tim anh ta mà thôi.
Nhưng Trần Hùng bây giờ, nội tâm đã bị chạm vào.
Nghiêm Hưng Đằng là một người rất quan trọng trong cuộc đời anh, cũng quan trọng với anh như Lâm Ngọc Hân và Lâm Thanh Thảo.
Anh vẫn luôn cho rằng Nghiêm Hưng Đằng với tư cách là cậu cả của nhà họ Nghiêm, hoàn toàn có thể dựa vào nhà họ Nghiêm không phải lo lắng ăn uống mặc ở, trở thành rường cột của đất nước.
Xét cho cùng, nhà họ Nghiêm hồi đó có thể coi là một nửa gia tộc giàu có hàng đầu ở phía bắc.
/1916
|