Lần này Lưu Soái đến Nhật Bản là vì muốn giành được hợp tác với tập đoàn Anh Mai cho nhà họ Lưu, lẽ nào hợp đồng mà Lưu Soái muốn lấy được, chính là cái này?
Nếu như đúng là như vậy thì quả thật sẽ rất thú vị.
Trần Hùng hỏi: “Thạch Trung Hữu này có đáng tin không?”
Tả Quang Đông gật đầu nói: “Đáng tin cậy, tôi và anh ta hợp tác không chỉ một hai lần, có thể tin tưởng người này.”
“Vậy được rồi.”
Vì vậy Trần Hùng và Tả Quang Đông trực tiếp lái xe đến bữa tiệc.
Nơi tổ chức bữa tiệc là một biệt thự rất cao cấp ở đây, hôm nay không chỉ có các doanh nhân nổi tiếng trong nước mà các đại gia ngành ô tô các nước khác cũng đã cử người tới.
Có thể nói, dự án hợp tác mà Anh Mai đưa ra lần này rất ấn tượng, một khi một công ty ô tô ở bất kỳ quốc gia nào giành được quyền đại lý cho dự án này thì sẽ có ít nhất 3.500 tỷ lãi ròng mỗi năm.
Sở dĩ Anh Mai có thể vung tay bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy, người ta đồn rằng Anh Mai đã tìm được một nhà đầu tư rất giàu có ở Vạn Hoa, không nghi ngờ gì nữa, nhà đầu tư này chính là Tả Bộ Linh.
Tiền của Tả Bộ Linh đến từ điện Đức Hoàng, mà nhìn trong quốc tế hiện tại, e rằng không có nhóm tổ chức nào ở nước ngoài có thể có nhiều tiền hơn Thiên Vương Điện.
Sau khi xuống xe, cả hai đã tiến vào trong nơi tổ chức bữa tiệc.
Lúc này, bữa tiệc đã đông người, Tả Quang Đông vừa bước vào đã thấy một vài người bạn kinh doanh nên muốn đi tới chào hỏi họ.
Trần Hùng không đi qua, anh không có hứng thú làm quen với những người gọi là doanh nhân này, anh không hiểu kinh doanh, chỉ cần giao những chuyện này cho anh em thành thạo những chuyện này lo liệu là đủ rồi.
Anh lấy một ly rượu vang đỏ, tìm một chỗ cho mình và ngồi xuống.
Mà cũng vào lúc này, ở cách Trần Hùng không xa, một đám người đang tán gẫu sôi nổi.
Trần Hùng đã đoán đúng, lần này Lưu Soái đến Nhật Bản để thảo luận về dự án hợp tác với tập đoàn Anh Mai, nhà đầu tư đứng sau dự án hợp tác này là Tả Bộ Linh.
Lúc này, Lưu Soái đang khoe khoang với một vài anh em bên cạnh: “Ở đây thật hoành tráng. Đây là bữa tiệc do Thạch Trung Hữu, giám đốc của tập đoàn Anh Mai tổ chức, bữa tiệc hôm nay đều là những nhân vật hàng đầu trong ngành ô tô ở châu Á, mấy anh thấy có đỉnh hay không?”
“Đỉnh thật!”
Mấy kẻ nịnh hót theo sau ngay lập tức nịnh bợ: “Anh Lưu, gia tộc anh thật là có thực lực, thế mà anh thực sự có thể nhận được quyền đại lý cho dự án này ở Vạn Hoa.”
“Đó là điều đương nhiên, đến lúc đó, lợi nhuận ròng hàng năm là 3.500 tỷ cũng nắm chắc rồi.” Lưu Soái vô cùng tự tin mà nói: “Và nếu gia tộc để tôi phụ trách dự án này trong tương lai thì tôi có niềm tin sẽ tăng gấp đôi lợi nhuận đấy.”
“Anh Lưu giỏi quá.”
“Ha ha, tôi không giỏi thì ai giỏi, không phải là tôi họ Lưu hay sao?”
Nói xong, Lưu Soái cầm một ly rượu vang đỏ bên cạnh lên và nói: “Nào, các anh em, chúng ta uống rượu vang đỏ mấy chục triệu một chai này đi.”
Triệu Hiền Quyên đứng ở bên cạnh nhìn bộ dạng vênh váo này của Lưu Soái, cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Nếu không phải vì gia cảnh khó khăn và cần tiền gấp, Triệu Hiền Quyên sẽ không bao giờ đi cùng tên Lưu Soái rác rưởi này, từ khi gặp mặt Trần Hùng lúc sáng, bóng dáng của Trần Hùng luôn vô thức xuất hiện trong đầu cô.
Trong chốc lát, Triệu Hiền Quyên có chút kinh ngạc.
Nếu như đúng là như vậy thì quả thật sẽ rất thú vị.
Trần Hùng hỏi: “Thạch Trung Hữu này có đáng tin không?”
Tả Quang Đông gật đầu nói: “Đáng tin cậy, tôi và anh ta hợp tác không chỉ một hai lần, có thể tin tưởng người này.”
“Vậy được rồi.”
Vì vậy Trần Hùng và Tả Quang Đông trực tiếp lái xe đến bữa tiệc.
Nơi tổ chức bữa tiệc là một biệt thự rất cao cấp ở đây, hôm nay không chỉ có các doanh nhân nổi tiếng trong nước mà các đại gia ngành ô tô các nước khác cũng đã cử người tới.
Có thể nói, dự án hợp tác mà Anh Mai đưa ra lần này rất ấn tượng, một khi một công ty ô tô ở bất kỳ quốc gia nào giành được quyền đại lý cho dự án này thì sẽ có ít nhất 3.500 tỷ lãi ròng mỗi năm.
Sở dĩ Anh Mai có thể vung tay bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy, người ta đồn rằng Anh Mai đã tìm được một nhà đầu tư rất giàu có ở Vạn Hoa, không nghi ngờ gì nữa, nhà đầu tư này chính là Tả Bộ Linh.
Tiền của Tả Bộ Linh đến từ điện Đức Hoàng, mà nhìn trong quốc tế hiện tại, e rằng không có nhóm tổ chức nào ở nước ngoài có thể có nhiều tiền hơn Thiên Vương Điện.
Sau khi xuống xe, cả hai đã tiến vào trong nơi tổ chức bữa tiệc.
Lúc này, bữa tiệc đã đông người, Tả Quang Đông vừa bước vào đã thấy một vài người bạn kinh doanh nên muốn đi tới chào hỏi họ.
Trần Hùng không đi qua, anh không có hứng thú làm quen với những người gọi là doanh nhân này, anh không hiểu kinh doanh, chỉ cần giao những chuyện này cho anh em thành thạo những chuyện này lo liệu là đủ rồi.
Anh lấy một ly rượu vang đỏ, tìm một chỗ cho mình và ngồi xuống.
Mà cũng vào lúc này, ở cách Trần Hùng không xa, một đám người đang tán gẫu sôi nổi.
Trần Hùng đã đoán đúng, lần này Lưu Soái đến Nhật Bản để thảo luận về dự án hợp tác với tập đoàn Anh Mai, nhà đầu tư đứng sau dự án hợp tác này là Tả Bộ Linh.
Lúc này, Lưu Soái đang khoe khoang với một vài anh em bên cạnh: “Ở đây thật hoành tráng. Đây là bữa tiệc do Thạch Trung Hữu, giám đốc của tập đoàn Anh Mai tổ chức, bữa tiệc hôm nay đều là những nhân vật hàng đầu trong ngành ô tô ở châu Á, mấy anh thấy có đỉnh hay không?”
“Đỉnh thật!”
Mấy kẻ nịnh hót theo sau ngay lập tức nịnh bợ: “Anh Lưu, gia tộc anh thật là có thực lực, thế mà anh thực sự có thể nhận được quyền đại lý cho dự án này ở Vạn Hoa.”
“Đó là điều đương nhiên, đến lúc đó, lợi nhuận ròng hàng năm là 3.500 tỷ cũng nắm chắc rồi.” Lưu Soái vô cùng tự tin mà nói: “Và nếu gia tộc để tôi phụ trách dự án này trong tương lai thì tôi có niềm tin sẽ tăng gấp đôi lợi nhuận đấy.”
“Anh Lưu giỏi quá.”
“Ha ha, tôi không giỏi thì ai giỏi, không phải là tôi họ Lưu hay sao?”
Nói xong, Lưu Soái cầm một ly rượu vang đỏ bên cạnh lên và nói: “Nào, các anh em, chúng ta uống rượu vang đỏ mấy chục triệu một chai này đi.”
Triệu Hiền Quyên đứng ở bên cạnh nhìn bộ dạng vênh váo này của Lưu Soái, cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Nếu không phải vì gia cảnh khó khăn và cần tiền gấp, Triệu Hiền Quyên sẽ không bao giờ đi cùng tên Lưu Soái rác rưởi này, từ khi gặp mặt Trần Hùng lúc sáng, bóng dáng của Trần Hùng luôn vô thức xuất hiện trong đầu cô.
Trong chốc lát, Triệu Hiền Quyên có chút kinh ngạc.
/1916
|