Một trận đại chiến đã kết thúc tại đây, theo như những gì Trần Hùng đã nói từ khi bắt đầu, thợ săn tiền thường của Nhật Bản ở Sơn Đằng Trai sẽ bị khai trừ tên từ ngày hôm nay.
Tả Quang Đông kêu người đi bắt Thần Hổ như lôi một con chó chết lên xe, sau đó cùng Trần Hùng, bắt đầu rời khỏi nơi này.
Còn về chuyện thu dọn tàn cục, ban đầu mấy người Tả Quang Đông đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.
Trước khi tới đây, Tả Quang Đông và Thạch Trung Hữu đã thương lượng với nhau, Tả Bộ Linh phụ trách đối phó với Sơn Đằng Trai, còn tập đoàn Anh Mai phụ trách thu dọn tàn cục.
Trận đấu này chắc chắn sự thu hút sự chú ý bên phía Nhật Bản, nhưng ở Nhật Bản, Sơn Đằng Trai là một tổ chức sát hại cực kỳ nguy hiểm, vậy nên lần này Tả Bộ Linh đã diệt được lửa, ngược lại bên phía Nhật Bản lại càng vui mừng khi nhìn thấy cảnh này hơn.
Tập đoàn Anh Mai là tập đoàn lớn của phía Nhật Bản, vậy nên ban đầu bọn họ đã liên hệ với bên quản lý, lần này Sơn Đằng Trai bị diệt rồi, bên quản lý tuyệt đối không được tìm người đứng đầu của Tả Bộ Linh nữa.
Sau khi bắt Thần Hổ về Tả Bộ Linh, Trần Hùng liên lạc với Thanh Long đầu tiên, nói rõ sự việc tình hình bên này.
Khi biết Trần Hùng có thể hoàn thành mọi việc trong thời gian ngắn như vậy, Thanh Long cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Dù sao thì hai năm trở lại đây, Thanh Cảnh Môn cử ra bao nhiêu cao thủ tới Nhật Bản bắt Thần Hổ nhưng cuối cùng đều thất bại hết.
Còn Trần Hùng mới tới Nhật Bản chưa được bao lâu đã tóm được Thần Hổ, hiệu suất này thật sự quá là khủng bố.
Buổi tối hôm đó, Thạch Trung Hữu đã tìm tới khách sạn năm sao hào hoa, bày trí yến tiệc, mời Trần Hùng và Tả Quang Đông tham gia.
Vì để thể hiện sự cảm ơn và thành ý của bên mình, Thạch Trung Hữu vốn dĩ muốn gọi cả bộ phận cao nhất của tập đoàn Anh Mai tới nữa.
Thế nhưng điều này đã bị Trần Hùng từ chối, anh không thích việc này lắm, cũng không muốn tiếp xúc với những thương nhân này, nói trắng ra, những thương nhân này không có tư cách xưng anh gọi em với anh.
Nhất là thương nhân bên phía Nhật Bản, họ càng không có tư cách đó.
Cuối cùng, buổi tiệc này chỉ có Tả Quang Đông, Trần Hùng và Thạch Trung Hữu, ngay cả chủ tịch của tập đoàn Anh Mai, bố ruột của Thạch Trung Hữu cũng không tới tham gia.
Đây chỉ được xem là những người bạn thân thiết gặp mặt mà thôi.
“Anh Trần Hùng, anh Thạch Trung Hữu, vô cùng cảm ơn lần này mọi người đã ra tay giúp đỡ, giúp tập đoàn Anh Mai chúng tôi giải quyết được mối phiền phức Sơn Đằng Trai này, Thạch Trung Hữu tôi ở đây kính hai vị một ly.”
Thạch Trung Hữu nâng ly rượu lên, anh ta vô cùng cung kính kính rượu với Tả Quang Đông và Trần Hùng.
Trần Hùng và Tả Quang Đông cũng nâng ly rượu lên, mặc dù Trần Hùng không coi Thạch Trung Hữu là bạn bè, nhưng chút mặt mũi này anh vẫn phải cho anh ta.
“Giúp anh chỉ là tiện tay mà thôi, chúng tôi vốn dĩ cũng phải bắt Thần Hổ, chủ nhân của Sơn Đằng Trai.”
Trần Hùng nói, trong giọng điệu không mang theo chút tình cảm này.
Thạch Trung Hữu vội vàng cười nói: “Nhưng bất luận như nào, tôi vẫn phải cảm ơn hai người nhiều.”
Trần Hùng tiếp tục nói: “Phải rồi, lần này sát thủ ở phía sau ra tay giúp đỡ Sơn Đằng Trai đã tìm được chưa? Mặc dù Sơn Đằng Trai toi đời rồi, nhưng bọn họ có khả năng sẽ mời tổ chức khác ra tay đấy.”
Thạch Trung Hữu nói: “Chuyện của Sơn Đằng Trai rất nhanh sẽ truyền tới tai bọn họ, nếu như bọn họ vẫn muốn ra tay với tập đoàn Anh Mai chúng tôi, vậy thì phải nhanh chóng ngăn chặn lại rồi.”
“Hơn nữa, tập đoàn chế tạo xe hơi lớn của Nhật Bản cũng chỉ có mấy tập đoàn thôi, chúng tôi đã nắm được tất cả các thông tin xác thực rồi, có lẽ cũng đoán được sát thủ ở phía sau rốt cuộc là ai, không diệt tận gốc nhanh thì chắc sẽ phải sống mái với mấy người đó một phen dài.”
Nói tới đây, vẻ mặt Thạch Trung Hữu mang theo kỳ vọng nhìn Trần Hùng và Tả Quang Đông, nói: “Vậy nên tiếp theo, tập đoàn chúng tôi muốn có được sự bảo vệ của Tả Bộ Linh, chúng tôi vẫn hy vọng hai vị có thể thành toàn cho chúng tôi, bất kể điều kiện gì chúng ta cũng đều có thể bàn bạc được.”
Tả Quang Đông không đáp lại gì hết, anh ta quay đầu nhìn Trần Hùng ở bên cạnh, còn Trần Hùng lại lắc đầu quả quyết: “Không được.”
Tả Quang Đông kêu người đi bắt Thần Hổ như lôi một con chó chết lên xe, sau đó cùng Trần Hùng, bắt đầu rời khỏi nơi này.
Còn về chuyện thu dọn tàn cục, ban đầu mấy người Tả Quang Đông đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.
Trước khi tới đây, Tả Quang Đông và Thạch Trung Hữu đã thương lượng với nhau, Tả Bộ Linh phụ trách đối phó với Sơn Đằng Trai, còn tập đoàn Anh Mai phụ trách thu dọn tàn cục.
Trận đấu này chắc chắn sự thu hút sự chú ý bên phía Nhật Bản, nhưng ở Nhật Bản, Sơn Đằng Trai là một tổ chức sát hại cực kỳ nguy hiểm, vậy nên lần này Tả Bộ Linh đã diệt được lửa, ngược lại bên phía Nhật Bản lại càng vui mừng khi nhìn thấy cảnh này hơn.
Tập đoàn Anh Mai là tập đoàn lớn của phía Nhật Bản, vậy nên ban đầu bọn họ đã liên hệ với bên quản lý, lần này Sơn Đằng Trai bị diệt rồi, bên quản lý tuyệt đối không được tìm người đứng đầu của Tả Bộ Linh nữa.
Sau khi bắt Thần Hổ về Tả Bộ Linh, Trần Hùng liên lạc với Thanh Long đầu tiên, nói rõ sự việc tình hình bên này.
Khi biết Trần Hùng có thể hoàn thành mọi việc trong thời gian ngắn như vậy, Thanh Long cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Dù sao thì hai năm trở lại đây, Thanh Cảnh Môn cử ra bao nhiêu cao thủ tới Nhật Bản bắt Thần Hổ nhưng cuối cùng đều thất bại hết.
Còn Trần Hùng mới tới Nhật Bản chưa được bao lâu đã tóm được Thần Hổ, hiệu suất này thật sự quá là khủng bố.
Buổi tối hôm đó, Thạch Trung Hữu đã tìm tới khách sạn năm sao hào hoa, bày trí yến tiệc, mời Trần Hùng và Tả Quang Đông tham gia.
Vì để thể hiện sự cảm ơn và thành ý của bên mình, Thạch Trung Hữu vốn dĩ muốn gọi cả bộ phận cao nhất của tập đoàn Anh Mai tới nữa.
Thế nhưng điều này đã bị Trần Hùng từ chối, anh không thích việc này lắm, cũng không muốn tiếp xúc với những thương nhân này, nói trắng ra, những thương nhân này không có tư cách xưng anh gọi em với anh.
Nhất là thương nhân bên phía Nhật Bản, họ càng không có tư cách đó.
Cuối cùng, buổi tiệc này chỉ có Tả Quang Đông, Trần Hùng và Thạch Trung Hữu, ngay cả chủ tịch của tập đoàn Anh Mai, bố ruột của Thạch Trung Hữu cũng không tới tham gia.
Đây chỉ được xem là những người bạn thân thiết gặp mặt mà thôi.
“Anh Trần Hùng, anh Thạch Trung Hữu, vô cùng cảm ơn lần này mọi người đã ra tay giúp đỡ, giúp tập đoàn Anh Mai chúng tôi giải quyết được mối phiền phức Sơn Đằng Trai này, Thạch Trung Hữu tôi ở đây kính hai vị một ly.”
Thạch Trung Hữu nâng ly rượu lên, anh ta vô cùng cung kính kính rượu với Tả Quang Đông và Trần Hùng.
Trần Hùng và Tả Quang Đông cũng nâng ly rượu lên, mặc dù Trần Hùng không coi Thạch Trung Hữu là bạn bè, nhưng chút mặt mũi này anh vẫn phải cho anh ta.
“Giúp anh chỉ là tiện tay mà thôi, chúng tôi vốn dĩ cũng phải bắt Thần Hổ, chủ nhân của Sơn Đằng Trai.”
Trần Hùng nói, trong giọng điệu không mang theo chút tình cảm này.
Thạch Trung Hữu vội vàng cười nói: “Nhưng bất luận như nào, tôi vẫn phải cảm ơn hai người nhiều.”
Trần Hùng tiếp tục nói: “Phải rồi, lần này sát thủ ở phía sau ra tay giúp đỡ Sơn Đằng Trai đã tìm được chưa? Mặc dù Sơn Đằng Trai toi đời rồi, nhưng bọn họ có khả năng sẽ mời tổ chức khác ra tay đấy.”
Thạch Trung Hữu nói: “Chuyện của Sơn Đằng Trai rất nhanh sẽ truyền tới tai bọn họ, nếu như bọn họ vẫn muốn ra tay với tập đoàn Anh Mai chúng tôi, vậy thì phải nhanh chóng ngăn chặn lại rồi.”
“Hơn nữa, tập đoàn chế tạo xe hơi lớn của Nhật Bản cũng chỉ có mấy tập đoàn thôi, chúng tôi đã nắm được tất cả các thông tin xác thực rồi, có lẽ cũng đoán được sát thủ ở phía sau rốt cuộc là ai, không diệt tận gốc nhanh thì chắc sẽ phải sống mái với mấy người đó một phen dài.”
Nói tới đây, vẻ mặt Thạch Trung Hữu mang theo kỳ vọng nhìn Trần Hùng và Tả Quang Đông, nói: “Vậy nên tiếp theo, tập đoàn chúng tôi muốn có được sự bảo vệ của Tả Bộ Linh, chúng tôi vẫn hy vọng hai vị có thể thành toàn cho chúng tôi, bất kể điều kiện gì chúng ta cũng đều có thể bàn bạc được.”
Tả Quang Đông không đáp lại gì hết, anh ta quay đầu nhìn Trần Hùng ở bên cạnh, còn Trần Hùng lại lắc đầu quả quyết: “Không được.”
/1916
|