Lâm Thanh Dũng thật sự là không có cách nào để nói chuyện với vợ của mình vì vậy trực tiếp đi xuống lầu cầm một cái làn thức ăn ra ngoài.
“Lâm Thanh Dũng, ông quay lại nói rõ ràng cho tôi.”
“Mẹ, đủ rồi mẹ!”
Lâm Ngọc Ngân ngăn Lưu Ánh Nguyệt lại nói: “Cha đã đồng ý đi mua thức ăn rồi mẹ còn cố chấp làm cái gì, mẹ và cha đã nhiều năm như vậy rồi, cha rốt cuộc là người như thế nào mẹ còn không rõ sao?”
“Bỏ đi, để con đi mua thức ăn cùng cha, mẹ ở nhà dọn dẹp một chút là được.”
“Nhưng mà Ngọc Ngân...”
“Được rồi, đừng nói nữa, chẳng lẽ mẹ muốn để Trần Hùng quay về nhìn thấy cảnh gà bay chó chạy trong nhà sao, chuyện này dừng ở đây cứ vậy đi.”
Vì vậy Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Dũng cùng nhau đi ra ngoài mua thức ăn để lại một mình Lưu Ánh Nguyệt ở nhà làm cơm.
Sau khi cơn giận trong lòng Lưu Ánh Nguyệt lắng xuống bà ấy cũng không tiếp tục làm ầm ĩ nữa.
Mua thức ăn về thì cả nhà ngồi trên bàn thức ăn lớn đợi Trần Hùng quay về.
Khoảng hai giờ, Trần Hùng về đến biệt thự núi Vọng Nguyệt.
“Ông xã về rồi, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
Lâm Ngọc Ngân ngay lập tức tiến lên ôm chầm Trần Hùng một cái.
Nhìn người vợ hiền lương thục đức của mình, lại nhìn sang bên kia cha mẹ vợ đang bận rộn ở trong bếp, cuối cùng lại nhìn thức ăn nóng hổi được dọn sẵn trên bàn kia, ngoài trời thì rất lạnh nhưng giờ phút này trong lòng Trần Hùng lại vô cùng ấm áp.
Một người đàn ông dù cho ở bên ngoài có mệt nhọc vất vả thế nào nhưng có thể về nhà ăn một bữa cơm nóng hổi, có người thân ở nhà đợi mình trở về vậy thật đúng là một điều vô cùng hạnh phúc.
Trong đầu Trần Hùng không kìm lại được liền nhớ tới ngôi nhà ở phương Bắc kia của mình, ngôi nhà lạnh lẽo và không có chút tình cảm kia.
Thoáng chốc, cõi lòng Trần Hùng thoáng hiện sự chua xót khổ sở.
“Bà xã, cha mẹ giờ đã muộn như vậy rồi sao mọi người không ăn cơm trước đi?”
“Không phải là đợi con về cùng ăn sao, với lại lúc sáng mọi người đều ăn bữa sáng muộn nên cũng không thấy đói!” Lưu Ánh Nguyệt bưng một đĩa cá xào cải chua lớn đặt lên bàn: “Con đi đường xa trở về chắc chắn đói lắm rồi, mau đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
“Dạ.”
Trần Hùng lập tức đi rửa tay sau đó giúp bưng thức ăn dọn lên bàn, cả nhà cùng nhau ăn uống vui vẻ.
Trong lúc ăn cơm mấy người Lâm Ngọc Ngân cũng không cố ý hỏi thăm rốt cuộc Trần Hùng đã trải qua những gì ở Nhật Bản, trong lòng bọn họ biết rõ hỏi rồi chỉ tăng thêm áp lực không cần thiết cho Trần Hùng.
Bọn họ chỉ có một hy vọng duy nhất đó là muốn thấy Trần Hùng an toàn trở về là được.
“Cha, cha bị làm sao vậy, không có khẩu vị sao?”
Thấy lúc Lâm Thanh Dũng ăn cơm cứ luôn lơ đễnh, Trần Hùng không nhịn được bèn nhiều lời.
Lâm Thanh Dũng vội vàng nói: “Không phải, mấy hôm nay trời lạnh quá, cơ thể cảm thấy không quen vì vậy mới không ăn được nhiều lắm.”
“Cha phải chú ý cơ thể mình nhiều hơn.” Trần Hùng quan tâm nói.
Lưu Ánh Nguyệt ở một bên khinh bỉ nhìn Lâm Thanh Dũng một cái rồi nói: “Trần Hùng, con đừng nghe ông ấy nói hươu nói vượn, ông ấy đây là do không đi gặp người tình nhỏ của mình nên buồn phiền trong lòng. Con xem cái ông già chết tiệt này đã già như vậy rồi còn muốn đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.”
“Lưu Ánh Nguyệt, bà đừng có mà nói tào lao.”
“Ô hay, làm sao vậy, ông sợ tôi nói ra mọi chuyện có đúng không? Có giỏi thì ông đừng làm, làm rồi còn sợ người khác nói sao?”
“Lâm Thanh Dũng tôi đi ngay ngồi thẳng, không thẹn với lòng!”
Lưu Ánh Nguyệt đập đũa xuống bàn: “Đi ngay ngồi thẳng, Lâm Thanh Dũng, ông có dám vỗ lương tâm của mình thề rằng trong lòng ông không hề có gì mờ ám hay không?”
“Lâm Thanh Dũng, ông quay lại nói rõ ràng cho tôi.”
“Mẹ, đủ rồi mẹ!”
Lâm Ngọc Ngân ngăn Lưu Ánh Nguyệt lại nói: “Cha đã đồng ý đi mua thức ăn rồi mẹ còn cố chấp làm cái gì, mẹ và cha đã nhiều năm như vậy rồi, cha rốt cuộc là người như thế nào mẹ còn không rõ sao?”
“Bỏ đi, để con đi mua thức ăn cùng cha, mẹ ở nhà dọn dẹp một chút là được.”
“Nhưng mà Ngọc Ngân...”
“Được rồi, đừng nói nữa, chẳng lẽ mẹ muốn để Trần Hùng quay về nhìn thấy cảnh gà bay chó chạy trong nhà sao, chuyện này dừng ở đây cứ vậy đi.”
Vì vậy Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Dũng cùng nhau đi ra ngoài mua thức ăn để lại một mình Lưu Ánh Nguyệt ở nhà làm cơm.
Sau khi cơn giận trong lòng Lưu Ánh Nguyệt lắng xuống bà ấy cũng không tiếp tục làm ầm ĩ nữa.
Mua thức ăn về thì cả nhà ngồi trên bàn thức ăn lớn đợi Trần Hùng quay về.
Khoảng hai giờ, Trần Hùng về đến biệt thự núi Vọng Nguyệt.
“Ông xã về rồi, nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
Lâm Ngọc Ngân ngay lập tức tiến lên ôm chầm Trần Hùng một cái.
Nhìn người vợ hiền lương thục đức của mình, lại nhìn sang bên kia cha mẹ vợ đang bận rộn ở trong bếp, cuối cùng lại nhìn thức ăn nóng hổi được dọn sẵn trên bàn kia, ngoài trời thì rất lạnh nhưng giờ phút này trong lòng Trần Hùng lại vô cùng ấm áp.
Một người đàn ông dù cho ở bên ngoài có mệt nhọc vất vả thế nào nhưng có thể về nhà ăn một bữa cơm nóng hổi, có người thân ở nhà đợi mình trở về vậy thật đúng là một điều vô cùng hạnh phúc.
Trong đầu Trần Hùng không kìm lại được liền nhớ tới ngôi nhà ở phương Bắc kia của mình, ngôi nhà lạnh lẽo và không có chút tình cảm kia.
Thoáng chốc, cõi lòng Trần Hùng thoáng hiện sự chua xót khổ sở.
“Bà xã, cha mẹ giờ đã muộn như vậy rồi sao mọi người không ăn cơm trước đi?”
“Không phải là đợi con về cùng ăn sao, với lại lúc sáng mọi người đều ăn bữa sáng muộn nên cũng không thấy đói!” Lưu Ánh Nguyệt bưng một đĩa cá xào cải chua lớn đặt lên bàn: “Con đi đường xa trở về chắc chắn đói lắm rồi, mau đi rửa tay rồi ăn cơm thôi.”
“Dạ.”
Trần Hùng lập tức đi rửa tay sau đó giúp bưng thức ăn dọn lên bàn, cả nhà cùng nhau ăn uống vui vẻ.
Trong lúc ăn cơm mấy người Lâm Ngọc Ngân cũng không cố ý hỏi thăm rốt cuộc Trần Hùng đã trải qua những gì ở Nhật Bản, trong lòng bọn họ biết rõ hỏi rồi chỉ tăng thêm áp lực không cần thiết cho Trần Hùng.
Bọn họ chỉ có một hy vọng duy nhất đó là muốn thấy Trần Hùng an toàn trở về là được.
“Cha, cha bị làm sao vậy, không có khẩu vị sao?”
Thấy lúc Lâm Thanh Dũng ăn cơm cứ luôn lơ đễnh, Trần Hùng không nhịn được bèn nhiều lời.
Lâm Thanh Dũng vội vàng nói: “Không phải, mấy hôm nay trời lạnh quá, cơ thể cảm thấy không quen vì vậy mới không ăn được nhiều lắm.”
“Cha phải chú ý cơ thể mình nhiều hơn.” Trần Hùng quan tâm nói.
Lưu Ánh Nguyệt ở một bên khinh bỉ nhìn Lâm Thanh Dũng một cái rồi nói: “Trần Hùng, con đừng nghe ông ấy nói hươu nói vượn, ông ấy đây là do không đi gặp người tình nhỏ của mình nên buồn phiền trong lòng. Con xem cái ông già chết tiệt này đã già như vậy rồi còn muốn đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.”
“Lưu Ánh Nguyệt, bà đừng có mà nói tào lao.”
“Ô hay, làm sao vậy, ông sợ tôi nói ra mọi chuyện có đúng không? Có giỏi thì ông đừng làm, làm rồi còn sợ người khác nói sao?”
“Lâm Thanh Dũng tôi đi ngay ngồi thẳng, không thẹn với lòng!”
Lưu Ánh Nguyệt đập đũa xuống bàn: “Đi ngay ngồi thẳng, Lâm Thanh Dũng, ông có dám vỗ lương tâm của mình thề rằng trong lòng ông không hề có gì mờ ám hay không?”
/1916
|