Trên sô pha mang phong cách châu Âu có một người đang ngồi, trong tay anh ta cầm một tách cà phê, không nhanh không chậm uống.
Trước sô pha còn có ti vi, lúc này trên ti vi đang phát tin tức.
Nghe Trần Hùng đi vào, anh ta buông tách cà phê trong tay xuống, sau đó đứng lên.
Anh ta xoay người, nở một nụ cười đã lâu không thấy nhìn về phía Trần Hùng: “Đến đây, tôi nói rồi, chúng ta còn có thể gặp lại mà.”
Trần Hùng đã đoán được thân phận của người này từ lâu, cho nên khi nhìn thấy anh ta, anh cũng không có biểu hiện ra biểu cảm quá mức ngạc nhiên.
“Thần Hổ!”
“Ha ha, một tháng trước cậu khiến tôi phải đến nơi này, bây giờ sau một tháng, cậu cũng giống như tôi, cũng thành tù nhân.”
Trong giọng nói của Thần Hổ mang theo chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng mà đây cũng là trêu chọc thôi.
So với một tháng trước, Thần Hổ bây giờ đã không còn một cỗ lệ khí như ngày xưa nữa, những góc cạnh trên người đã hoàn toàn bị mài sạch.
Ông ta của hiện tại sao còn là người oai phong một cõi như ở Nhật Bản xưa kia, không chuyện ác nào là không làm, bây giờ ông ta càng giống một người đang ở tuổi xế chiều chờ chết mà thôi.
“Thanh Cảnh Môn còn chưa xét xử ông sao?” Trần Hùng hỏi.
Thần Hổ cười nói: “Đã xét xử từ lâu rồi, tử hình, nhưng mà đang tạm hoãn chấp hành.”
Thần Hổ vừa nói vừa rót cho Trần Hùng một ly cà phê: “Tôi chắc chắn không thể thoát khỏi cái chết, nhưng mà trước đó bọn họ còn cần tôi làm một việc, chờ xong chuyện này là tôi có thể xuống địa ngục rồi.”
Trần Hùng nhận ly cà phê mà Thần Hổ đưa đến, nói: “Chuyện gì?”
“Cho cậu cái này.”
Nói xong Thần Hổ lấy một lệnh bài được giấu trong ngực áo ra đưa vào trong tay Trần Hùng.
Trần Hùng nhận lệnh bài, trong lòng hơi ngập ngừng.
Đây là một khối lệnh bài bằng đồng đen, mặt trên khắc ba chữ Thanh Cảnh Môn thật to, mặt còn lại khắc Môn Chủ bốn phương BAI hổ lệnh!
“Thần Hổ, anh có ý gì?” Trần Hùng đặt khối lệnh bài trong tay qua một bên.
Thần Hổ ha ha cười nói: “Thanh Cảnh Môn quy định, mỗi một đời đời Môn Chủ bốn phương đều phải do môn chủ truyền lại, sở dĩ bọn họ giữ lại tôi đến tận bây giờ là muốn tôi đưa bài hổ lệnh truyền cho cậu, Trần Hùng, bắt đầu từ giây phút này, cậu chính là một trong Môn Chủ bốn phương Bắc môn chủ của Thanh Cảnh Môn, Bạch hổ lệnh!”
“Ông đùa cái gì vậy.”
Trần Hùng cười lạnh một tiếng: “Tôi chưa bao giờ muốn là cái gì mà môn chủ Thanh Cảnh Môn cả.”
“Cậu không được lựa chọn!”
Thần Hổ thổn thức một tiếng, nói: “Từ giây phút Thanh Cảnh Môn để cậu đi đến Nhật Bản kia, bọn họ đã ra quyết định rồi, để cho cậu tiếp nhận vị trí của tôi, trở thành Bắc môn chủ của Thanh Cảnh Môn.”
“Nhưng mà cũng không phải ai cũng có thể ngồi vào vị trí này, mà vốn dĩ cậu là Điện chủ điện Đức Hoàng, địa vị cao quý không thể nói, vì vậy cậu chắc chắn cũng không muốn cái chức vụ này, cho nên sau khi đưa tôi và cậu từ Nhật Bản về, bọn họ cũng không ngả bài với cậu.”
“Nhưng mà sự kiện lần này cậu cũng bị đưa đến nơi này làm tù nhân, cho nên Trần Hùng, cậu không có lựa chọn nào khác.”
“Vậy sao?” Trần Hùng hừ lạnh một tiếng: “Không ai có thể ép buộc tôi cả.”
Thần Hổ giang hai tay ra, nhún vai nói: “Không thể không thừa nhận là cậu rất mạnh, nhưng mà điện Đức Hoàng trước sau gì cũng ở nước ngoài, nơi này là Vạn Hoa, giang hồ ở Vạn Hoa cuối cùng đều do Thanh Cảnh Môn quyết định.”
“Huống chi lão đại của Thanh Cảnh Môn nhìn trúng cậu đó là vinh hạnh của cậu.”
Trần Hùng nhíu mày nói: “Lão đại của Thanh Cảnh Môn này rốt cuộc là ai?”
Trước sô pha còn có ti vi, lúc này trên ti vi đang phát tin tức.
Nghe Trần Hùng đi vào, anh ta buông tách cà phê trong tay xuống, sau đó đứng lên.
Anh ta xoay người, nở một nụ cười đã lâu không thấy nhìn về phía Trần Hùng: “Đến đây, tôi nói rồi, chúng ta còn có thể gặp lại mà.”
Trần Hùng đã đoán được thân phận của người này từ lâu, cho nên khi nhìn thấy anh ta, anh cũng không có biểu hiện ra biểu cảm quá mức ngạc nhiên.
“Thần Hổ!”
“Ha ha, một tháng trước cậu khiến tôi phải đến nơi này, bây giờ sau một tháng, cậu cũng giống như tôi, cũng thành tù nhân.”
Trong giọng nói của Thần Hổ mang theo chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng mà đây cũng là trêu chọc thôi.
So với một tháng trước, Thần Hổ bây giờ đã không còn một cỗ lệ khí như ngày xưa nữa, những góc cạnh trên người đã hoàn toàn bị mài sạch.
Ông ta của hiện tại sao còn là người oai phong một cõi như ở Nhật Bản xưa kia, không chuyện ác nào là không làm, bây giờ ông ta càng giống một người đang ở tuổi xế chiều chờ chết mà thôi.
“Thanh Cảnh Môn còn chưa xét xử ông sao?” Trần Hùng hỏi.
Thần Hổ cười nói: “Đã xét xử từ lâu rồi, tử hình, nhưng mà đang tạm hoãn chấp hành.”
Thần Hổ vừa nói vừa rót cho Trần Hùng một ly cà phê: “Tôi chắc chắn không thể thoát khỏi cái chết, nhưng mà trước đó bọn họ còn cần tôi làm một việc, chờ xong chuyện này là tôi có thể xuống địa ngục rồi.”
Trần Hùng nhận ly cà phê mà Thần Hổ đưa đến, nói: “Chuyện gì?”
“Cho cậu cái này.”
Nói xong Thần Hổ lấy một lệnh bài được giấu trong ngực áo ra đưa vào trong tay Trần Hùng.
Trần Hùng nhận lệnh bài, trong lòng hơi ngập ngừng.
Đây là một khối lệnh bài bằng đồng đen, mặt trên khắc ba chữ Thanh Cảnh Môn thật to, mặt còn lại khắc Môn Chủ bốn phương BAI hổ lệnh!
“Thần Hổ, anh có ý gì?” Trần Hùng đặt khối lệnh bài trong tay qua một bên.
Thần Hổ ha ha cười nói: “Thanh Cảnh Môn quy định, mỗi một đời đời Môn Chủ bốn phương đều phải do môn chủ truyền lại, sở dĩ bọn họ giữ lại tôi đến tận bây giờ là muốn tôi đưa bài hổ lệnh truyền cho cậu, Trần Hùng, bắt đầu từ giây phút này, cậu chính là một trong Môn Chủ bốn phương Bắc môn chủ của Thanh Cảnh Môn, Bạch hổ lệnh!”
“Ông đùa cái gì vậy.”
Trần Hùng cười lạnh một tiếng: “Tôi chưa bao giờ muốn là cái gì mà môn chủ Thanh Cảnh Môn cả.”
“Cậu không được lựa chọn!”
Thần Hổ thổn thức một tiếng, nói: “Từ giây phút Thanh Cảnh Môn để cậu đi đến Nhật Bản kia, bọn họ đã ra quyết định rồi, để cho cậu tiếp nhận vị trí của tôi, trở thành Bắc môn chủ của Thanh Cảnh Môn.”
“Nhưng mà cũng không phải ai cũng có thể ngồi vào vị trí này, mà vốn dĩ cậu là Điện chủ điện Đức Hoàng, địa vị cao quý không thể nói, vì vậy cậu chắc chắn cũng không muốn cái chức vụ này, cho nên sau khi đưa tôi và cậu từ Nhật Bản về, bọn họ cũng không ngả bài với cậu.”
“Nhưng mà sự kiện lần này cậu cũng bị đưa đến nơi này làm tù nhân, cho nên Trần Hùng, cậu không có lựa chọn nào khác.”
“Vậy sao?” Trần Hùng hừ lạnh một tiếng: “Không ai có thể ép buộc tôi cả.”
Thần Hổ giang hai tay ra, nhún vai nói: “Không thể không thừa nhận là cậu rất mạnh, nhưng mà điện Đức Hoàng trước sau gì cũng ở nước ngoài, nơi này là Vạn Hoa, giang hồ ở Vạn Hoa cuối cùng đều do Thanh Cảnh Môn quyết định.”
“Huống chi lão đại của Thanh Cảnh Môn nhìn trúng cậu đó là vinh hạnh của cậu.”
Trần Hùng nhíu mày nói: “Lão đại của Thanh Cảnh Môn này rốt cuộc là ai?”
/1916
|