“Cái gì?”
Trần Hùng trong lòng giật mình: “Tại sao lại xảy ra chuyện?”
Thành viên của Thanh Cảnh Môn trả lời: “Vừa rồi anh yêu cầu chủ trì Trần Binh trông coi thật chặt người đàn ông tóc dài đeo mặt nạ, sau đó anh ấy đã phát hiện ra anh ta ở trên tầng hai, rồi phái người âm thầm theo dõi anh ta.”
“Kết quả là người của chúng ta đã phát hiện tên này lẻn lên sân thượng, người của chúng ta cũng đi theo. Kết quả là họ đã bị tấn công ngay khi vừa đến sân thượng, chủ trì Trần Binh cũng nghe thấy động tĩnh và đi theo lên đó, cuối cùng bị đối phương bắt được.”
“Trần Binh đã bị bắt rồi!”
Trần Hùng vô cùng kinh ngạc, Trần Binh thân là một trong tám người chủ trì, mặc dù thân thủ không phải đứng đầu trong tám người chủ trì của Thanh Cảnh Môn nhưng cũng tuyệt đối là một cao thủ tài giỏi, người mạnh như vậy mà lại bị bắt?
“Gã này, quả nhiên có vấn đề, mang tôi đi xem xem.”
Trần Hùng không nói hai lời, cùng với thành viên của Thanh Cảnh Môn đi về phía sân thượng, còn Nghiêm Hưng Đằng, Triệu Hiền Quyên và những người khác cũng có chút lo lắng, nói: “Trần Hùng, chuyện gì đang xảy ra?”
“Không có gì, mọi người không cần bận tâm, tôi đi xem đã.”
Trong tình huống này, Trần Hùng cũng không có nhiều thời gian để giải thích quá nhiều, ngay lập tức đi lên tầng thượng.
Cùng lúc đó, Truy Phong và La Đồ cũng nhận được tin tức, bọn họ cũng trong nháy mắt vội vàng chạy lên sân thượng.
Vừa mới tới sân thượng, bọn họ đã trông thấy mấy thành viên của Thanh Cảnh Môn nằm la liệt trên mặt đất, Trần Hùng ngồi xổm xuống sờ mũi của bọn họ, ba người, hai người trong đó chỉ bị hôn mê bất tỉnh, còn một người đã không còn dấu hiệu của sự sống.
“Là kẻ nào to gan như vậy, lại dám xuống tay với thành viên của Thanh Cảnh Môn chúng ta!” La Đồ ở bên cạnh lập tức lớn tiếng mắng chửi, khẩu khí tràn đầy sự tức giận.
“Mau đến bên này xem.”
Đúng lúc này, có người chỉ vào sân thượng đối diện kêu lên một tiếng, nhất thời mọi người đều nhìn về phía đó.
Chỉ thấy trên sân thượng ở một tòa nhà đối diện, người đàn ông mặc áo đuôi tôm màu đen đang đứng bất động ở đó, nhìn thẳng về phía bên này.
Còn bên cạnh anh ta, Trần Binh đang quỳ gối hấp hối, mặt bê bết máu tươi.
Bốn mắt chạm nhau, sắc mặt của Trần Hùng càng lúc càng khó coi, người đàn ông cởi bỏ mặt nạ, để lộ quai hàm và đôi môi bị lửa thiêu đốt, nở một nụ cười vô cùng xấu xa và đáng sợ với Trần Hùng.
Người đàn ông tóc dài lúc này chẳng khác gì gã hề độc ác trong Batman.
“Buông chủ trì Trần Binh ra.”
Ở bên cạnh Trần Hùng, La Đồ và một đám thành viên của Thanh Cảnh Môn lớn tiếng mắng mỏ, nhưng người bên kia vẫn đứng đó bất động, nụ cười trên gương mặt càng thêm rực rỡ hơn.
Bên cạnh anh ta, Trần Binh hổn hển quỳ ở đó, trên mặt đây máu tươi và vết thương khắp nơi trên đầu. Truyện Thám Hiểm
Vừa rồi, anh ấy và tên đàn ông tóc dài giao đấu một lần, nhưng mặc dù Trần Binh thân là chủ trì của Thanh Cảnh Môn lại căn bản không phải là đối thủ của người này, ngay từ đầu đã bị đối phương đè bẹp đánh, hơn nữa không lâu sau đã bị đánh bại, cuối cùng trở thành tù binh của bên kia.
Mà lúc đầu, ngay từ lần đầu tiên Trần Binh nhìn thấy người này đã nhận ra, anh ta chính là U Minh, từng là một tên sát nhân vô cùng tàn ác ở phương bắc, đồng thời bị cảnh sát và Thanh Cảnh Môn hợp tác truy nã gắt gao.
Nhưng sau này người này vẫn luôn mặt vô âm tín, rất nhiều năm rồi không thấy xuất hiện, không ngờ hôm nay tên U Minh này lại xuất hiện.
Cho nên, khi Trần Binh nhìn thấy người này đã lập tức đi theo, nhưng không ngờ sau khi lên sân thượng lại bị tấn công một cách trực diện, cuối cùng lại bị đánh bại rơi vào tay của đối phương.
“U Minh, tôi không quan tâm mục đích anh xuất hiện là gì, nếu như lần này anh đã xuất hiện, vậy thì hãy đợi tiếp nhận xét xử đi.”
Trần Hùng trong lòng giật mình: “Tại sao lại xảy ra chuyện?”
Thành viên của Thanh Cảnh Môn trả lời: “Vừa rồi anh yêu cầu chủ trì Trần Binh trông coi thật chặt người đàn ông tóc dài đeo mặt nạ, sau đó anh ấy đã phát hiện ra anh ta ở trên tầng hai, rồi phái người âm thầm theo dõi anh ta.”
“Kết quả là người của chúng ta đã phát hiện tên này lẻn lên sân thượng, người của chúng ta cũng đi theo. Kết quả là họ đã bị tấn công ngay khi vừa đến sân thượng, chủ trì Trần Binh cũng nghe thấy động tĩnh và đi theo lên đó, cuối cùng bị đối phương bắt được.”
“Trần Binh đã bị bắt rồi!”
Trần Hùng vô cùng kinh ngạc, Trần Binh thân là một trong tám người chủ trì, mặc dù thân thủ không phải đứng đầu trong tám người chủ trì của Thanh Cảnh Môn nhưng cũng tuyệt đối là một cao thủ tài giỏi, người mạnh như vậy mà lại bị bắt?
“Gã này, quả nhiên có vấn đề, mang tôi đi xem xem.”
Trần Hùng không nói hai lời, cùng với thành viên của Thanh Cảnh Môn đi về phía sân thượng, còn Nghiêm Hưng Đằng, Triệu Hiền Quyên và những người khác cũng có chút lo lắng, nói: “Trần Hùng, chuyện gì đang xảy ra?”
“Không có gì, mọi người không cần bận tâm, tôi đi xem đã.”
Trong tình huống này, Trần Hùng cũng không có nhiều thời gian để giải thích quá nhiều, ngay lập tức đi lên tầng thượng.
Cùng lúc đó, Truy Phong và La Đồ cũng nhận được tin tức, bọn họ cũng trong nháy mắt vội vàng chạy lên sân thượng.
Vừa mới tới sân thượng, bọn họ đã trông thấy mấy thành viên của Thanh Cảnh Môn nằm la liệt trên mặt đất, Trần Hùng ngồi xổm xuống sờ mũi của bọn họ, ba người, hai người trong đó chỉ bị hôn mê bất tỉnh, còn một người đã không còn dấu hiệu của sự sống.
“Là kẻ nào to gan như vậy, lại dám xuống tay với thành viên của Thanh Cảnh Môn chúng ta!” La Đồ ở bên cạnh lập tức lớn tiếng mắng chửi, khẩu khí tràn đầy sự tức giận.
“Mau đến bên này xem.”
Đúng lúc này, có người chỉ vào sân thượng đối diện kêu lên một tiếng, nhất thời mọi người đều nhìn về phía đó.
Chỉ thấy trên sân thượng ở một tòa nhà đối diện, người đàn ông mặc áo đuôi tôm màu đen đang đứng bất động ở đó, nhìn thẳng về phía bên này.
Còn bên cạnh anh ta, Trần Binh đang quỳ gối hấp hối, mặt bê bết máu tươi.
Bốn mắt chạm nhau, sắc mặt của Trần Hùng càng lúc càng khó coi, người đàn ông cởi bỏ mặt nạ, để lộ quai hàm và đôi môi bị lửa thiêu đốt, nở một nụ cười vô cùng xấu xa và đáng sợ với Trần Hùng.
Người đàn ông tóc dài lúc này chẳng khác gì gã hề độc ác trong Batman.
“Buông chủ trì Trần Binh ra.”
Ở bên cạnh Trần Hùng, La Đồ và một đám thành viên của Thanh Cảnh Môn lớn tiếng mắng mỏ, nhưng người bên kia vẫn đứng đó bất động, nụ cười trên gương mặt càng thêm rực rỡ hơn.
Bên cạnh anh ta, Trần Binh hổn hển quỳ ở đó, trên mặt đây máu tươi và vết thương khắp nơi trên đầu. Truyện Thám Hiểm
Vừa rồi, anh ấy và tên đàn ông tóc dài giao đấu một lần, nhưng mặc dù Trần Binh thân là chủ trì của Thanh Cảnh Môn lại căn bản không phải là đối thủ của người này, ngay từ đầu đã bị đối phương đè bẹp đánh, hơn nữa không lâu sau đã bị đánh bại, cuối cùng trở thành tù binh của bên kia.
Mà lúc đầu, ngay từ lần đầu tiên Trần Binh nhìn thấy người này đã nhận ra, anh ta chính là U Minh, từng là một tên sát nhân vô cùng tàn ác ở phương bắc, đồng thời bị cảnh sát và Thanh Cảnh Môn hợp tác truy nã gắt gao.
Nhưng sau này người này vẫn luôn mặt vô âm tín, rất nhiều năm rồi không thấy xuất hiện, không ngờ hôm nay tên U Minh này lại xuất hiện.
Cho nên, khi Trần Binh nhìn thấy người này đã lập tức đi theo, nhưng không ngờ sau khi lên sân thượng lại bị tấn công một cách trực diện, cuối cùng lại bị đánh bại rơi vào tay của đối phương.
“U Minh, tôi không quan tâm mục đích anh xuất hiện là gì, nếu như lần này anh đã xuất hiện, vậy thì hãy đợi tiếp nhận xét xử đi.”
/1916
|