Nhưng ngay lúc này, điện thoại của anh ta chợt reo lên.
“Cự Tượng.”
Trần Kỳ Lâm nhìn thông báo trên điện thoại, anh ta nheo mắt.
“Suỵt!”
Anh ta giơ tay “suỵt”, những người xung quanh lập tức ngừng bắn, hiện trường nhiệt huyết sôi trào nhanh chóng yên tĩnh.
“Chắc chắn là Cự Tượng và U Minh đã bắt được Trần Hùng, ha ha, hôm nay đúng là một ngày tốt.”
Trần Kỳ Lâm cầm điện thoại, nhấn nút trả lời: “Cự Tượng, đừng giết tên kia, nếu đã giết thì tôi cho anh chôn cùng.”
Thế nhưng đầu bên kia điện thoại lại không phải giọng nói của Cự Tượng mà là của Trần Hùng.
“Trần Kỳ Lâm, cậu đối xử thật tốt với tôi đấy nhỉ!”
“Trần Hùng!”
Trần Kỳ Lâm đờ người trong nháy mắt: “Tại sao lại là anh?”
“Cậu phái hai cấp dưới không tốt, chẳng đủ để tôi nhét kẽ răng, muốn đấu với tôi phải dùng bản lĩnh, nếu không người chết cuối cùng chính là cậu.”
Trần Kỳ Lâm im lặng, cuối cùng, anh ta không nói lời nào, thay vào đó là tiếng cười quái dị trong điện thoại.
Anh ta không ngắt máy mà ném thẳng điện thoại ra ngoài, nó bay vào sân tập, lập tức bị một con dã thú nuốt chửng.
“A a a!”
Rốt cuộc Trần Kỳ Lâm vẫn không thể giữ nổi bình tĩnh, anh ta lấy súng đập một con dã thú thành cái sàng.
Cho dù như thế, trong lòng anh ta vẫn còn tức giận không cách nào giải tỏa. Sau đó, anh ta lại giơ lấy súng càn quét tứ phía.
“Nằm xuống!”
Tất cả thành viên tiểu đội Kỳ Lâm ở xung quanh đều sợ đến choáng váng, cũng may bọn họ là kẻ chạy ra từ trong mưa bom bão đạn nên nhanh chóng nằm xuống đất, tránh thoát cơn mưa đạn của Trần Kỳ Lâm.
Đổi lại một người bình thường, sợ là lúc này, tất cả đều ngã vào vũng máu.
Trần Kỳ Lâm xả hết đạn mới ngừng lại, anh ta vứt cây súng qua một bên, lại tức giận thét lên.
Mãi vài phút sau, Trần Kỳ Lâm mới giải tỏa cơn lửa giận trong lòng, bây giờ, chung quanh đã biến thành cảnh hỗn loạn từ lâu.
“Cậu chủ à, chúng ta có cần tiếp tục không, trong lồng vẫn còn con mạnh hơn.”
Tiến sĩ cầm khăn lông đưa tận tay Trần Kỳ Lâm, vẻ mặt nịnh nọt nói.
Trần Kỳ Lâm cầm khăn lau tay, lại đạp tiến sĩ một cái: “Lần sau, ông đây cũng bắn cả ông đấy!”
Nói xong, Trần Kỳ Lâm nổi giận đùng đùng rời khỏi với thành viên tiểu đội Kỳ Lâm.
Mười phút sau, Trần Kỳ Lâm tới một nơi bên trong khu rừng nhỏ.
Hắc Bạch Vô Thường đang mài mực giúp Trần Kỳ Lâm, trên bàn bày giấy tuyên và đủ loại bút.
Trần Kỳ Lâm đi tới trước bàn, dùng bút vẽ liên tục lên mặt tờ giấy lớn.
Tên này như kẻ điên nhưng tài hội họa của anh ta vô cùng tốt, nếu anh ta luôn nghiên cứu vẽ tranh thì có thể trở thành họa sĩ tiếng tăm lừng lẫy.
Anh ta bỏ ra thời gian nửa tiếng vẽ dáng vẻ Trần Hùng, sau đó lấy con dao găm luôn mang theo bên người mạnh mẽ đâm vào tim Trần Hùng.
“Cự Tượng.”
Trần Kỳ Lâm nhìn thông báo trên điện thoại, anh ta nheo mắt.
“Suỵt!”
Anh ta giơ tay “suỵt”, những người xung quanh lập tức ngừng bắn, hiện trường nhiệt huyết sôi trào nhanh chóng yên tĩnh.
“Chắc chắn là Cự Tượng và U Minh đã bắt được Trần Hùng, ha ha, hôm nay đúng là một ngày tốt.”
Trần Kỳ Lâm cầm điện thoại, nhấn nút trả lời: “Cự Tượng, đừng giết tên kia, nếu đã giết thì tôi cho anh chôn cùng.”
Thế nhưng đầu bên kia điện thoại lại không phải giọng nói của Cự Tượng mà là của Trần Hùng.
“Trần Kỳ Lâm, cậu đối xử thật tốt với tôi đấy nhỉ!”
“Trần Hùng!”
Trần Kỳ Lâm đờ người trong nháy mắt: “Tại sao lại là anh?”
“Cậu phái hai cấp dưới không tốt, chẳng đủ để tôi nhét kẽ răng, muốn đấu với tôi phải dùng bản lĩnh, nếu không người chết cuối cùng chính là cậu.”
Trần Kỳ Lâm im lặng, cuối cùng, anh ta không nói lời nào, thay vào đó là tiếng cười quái dị trong điện thoại.
Anh ta không ngắt máy mà ném thẳng điện thoại ra ngoài, nó bay vào sân tập, lập tức bị một con dã thú nuốt chửng.
“A a a!”
Rốt cuộc Trần Kỳ Lâm vẫn không thể giữ nổi bình tĩnh, anh ta lấy súng đập một con dã thú thành cái sàng.
Cho dù như thế, trong lòng anh ta vẫn còn tức giận không cách nào giải tỏa. Sau đó, anh ta lại giơ lấy súng càn quét tứ phía.
“Nằm xuống!”
Tất cả thành viên tiểu đội Kỳ Lâm ở xung quanh đều sợ đến choáng váng, cũng may bọn họ là kẻ chạy ra từ trong mưa bom bão đạn nên nhanh chóng nằm xuống đất, tránh thoát cơn mưa đạn của Trần Kỳ Lâm.
Đổi lại một người bình thường, sợ là lúc này, tất cả đều ngã vào vũng máu.
Trần Kỳ Lâm xả hết đạn mới ngừng lại, anh ta vứt cây súng qua một bên, lại tức giận thét lên.
Mãi vài phút sau, Trần Kỳ Lâm mới giải tỏa cơn lửa giận trong lòng, bây giờ, chung quanh đã biến thành cảnh hỗn loạn từ lâu.
“Cậu chủ à, chúng ta có cần tiếp tục không, trong lồng vẫn còn con mạnh hơn.”
Tiến sĩ cầm khăn lông đưa tận tay Trần Kỳ Lâm, vẻ mặt nịnh nọt nói.
Trần Kỳ Lâm cầm khăn lau tay, lại đạp tiến sĩ một cái: “Lần sau, ông đây cũng bắn cả ông đấy!”
Nói xong, Trần Kỳ Lâm nổi giận đùng đùng rời khỏi với thành viên tiểu đội Kỳ Lâm.
Mười phút sau, Trần Kỳ Lâm tới một nơi bên trong khu rừng nhỏ.
Hắc Bạch Vô Thường đang mài mực giúp Trần Kỳ Lâm, trên bàn bày giấy tuyên và đủ loại bút.
Trần Kỳ Lâm đi tới trước bàn, dùng bút vẽ liên tục lên mặt tờ giấy lớn.
Tên này như kẻ điên nhưng tài hội họa của anh ta vô cùng tốt, nếu anh ta luôn nghiên cứu vẽ tranh thì có thể trở thành họa sĩ tiếng tăm lừng lẫy.
Anh ta bỏ ra thời gian nửa tiếng vẽ dáng vẻ Trần Hùng, sau đó lấy con dao găm luôn mang theo bên người mạnh mẽ đâm vào tim Trần Hùng.
/1916
|