Nếu lúc ấy không phải có Bôn Lôi và vài cao thủ khác âm thầm giúp đỡ thì e là Trần Hùng cũng không thể sống sót đi khỏi nhà họ Trần.
Nghiêm Hưng Đằng bên cạnh lên tiếng: “Hai người cũng xem như anh em ruột nhỉ? Không ngờ lại đến nông nỗi này. Nhưng tôi không biết giữa hai người có chuyện gì nên tôi sẽ không tùy tiện bình xét. Có điều trong quan niệm của tôi thì anh em trong nhà có làm gì đều có lý của đối phương cả.”
“Ừ!”
Trần Hùng chỉ đáp một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.
Hai người lái xe thẳng tới bờ bên kia sông Tùng Hà, trong lúc đó mặt trời cũng dần hạ xuống phía Tây, nhuộm một mảng mây nơi chân trời thành màu cam vàng ráng chiều.
Trận quyết chiến này giữa Nhậm Thiên Thanh và Trần Hùng cũng không gây nên sóng gió gì ở miền Bắc này, bởi vì Trần Kỳ Lâm không nói chuyện này ra ngoài, mà Thanh Cảnh Môn cũng không thả tin tức ra.
Cho nên trận chiến này cũng không có người xem, hai người chỉ chiến vì thù riêng, không quan hệ đến giang hồ miền Bắc.
Khi Trần Hùng và Nghiêm Hưng Đằng đi vào bên này, đám người La Đồ và Truy Phong của Thanh Cảnh Môn đã phong tỏa một bờ sông Tùng bên này, không cho bất cứ người không phận sự nào đến gần.
Đồng thời, bờ bên kia sông Tùng Hà cũng có vài chiếc cano đi tới đi lui, cố ý vô tình ngăn cách vài chiếc thuyền đánh cá trên mặt sông ra một khoảng rất lớn.
“Cano bên kia là của nhà họ Trần.”
Truy Phong chỉ đám cano đang đuổi người bên kia: “Đằng sau còn có một con du thuyền, Trần Kỳ Lâm chắc chắn đang ở trên du thuyền.
“Ừ!” Trần Hùng gật đầu: “Cậu ta thật là nôn nóng, nhưng sự nhẫn nại của tôi cũng không còn nhiều.”
Truy Phong tiếp tục nói: “Những người đó rất có thể đa số đều trang bị vũ khí nóng, tôi đã lệnh cho anh em bên dưới cảnh giác, còn chuyên môn xin tay súng bắn tỉa, có thể bảo đảm công bằng cho trận quyết đấu của anh và Nhậm Thiên Thanh, nếu đến lúc đó đám người Trần Kỳ Lâm còn dám chơi mánh lới gì thì chúng ta sẽ ra tay trước. Nhưng môn chủ này, địa điểm quyết đấu của anh và Nhậm Thiên Thanh là thuyền đánh cá trên mặt sông, anh phải cẩn thận đấy.”
“Đừng lo.”
Trần Hùng thoải mái vô cùng, hoàn toàn không sợ Trần Kỳ Lâm chơi chiêu trò gì. Hơn nữa, anh biết Trần Kỳ Lâm sẽ không dám làm bậy, vì giờ cậu ta cần tủy sống của anh trước, sau đó mới muốn mạng của anh.
“Môn chủ, thuyền đã sẵn sàng rồi.” Một thành viên của Thanh Cảnh Môn chạy tới nói.
“Tốt!”
Trần Hùng gật đầu, xoay người nhìn Nghiêm Hưng Đằng một cái: “Hôm nay tôi sẽ báo mối thù máu cuối cùng của nhà họ Nghiêm cho anh.”
“Được.” Nghiêm Hưng Đằng gật đầu thật mạnh, tuy trong lòng anh ta rất lo cho Trần Hùng nhưng không biểu hiện ra ngoài, anh ta không muốn làm Trần Hùng phân tâm.
Trần Hùng thả người nhảy thẳng xuống một con thuyền đánh cá nhỏ trên mặt sông, người xung quanh trợn mắt há mồm.
Bởi vì Thanh Cảnh Môn chuẩn bị cho anh một chiếc cano, nhưng Trần Hùng không đi cano đến giữa mặt sông mà nhảy lên một con thuyền gỗ.
Nghiêm Hưng Đằng bên cạnh lên tiếng: “Hai người cũng xem như anh em ruột nhỉ? Không ngờ lại đến nông nỗi này. Nhưng tôi không biết giữa hai người có chuyện gì nên tôi sẽ không tùy tiện bình xét. Có điều trong quan niệm của tôi thì anh em trong nhà có làm gì đều có lý của đối phương cả.”
“Ừ!”
Trần Hùng chỉ đáp một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa.
Hai người lái xe thẳng tới bờ bên kia sông Tùng Hà, trong lúc đó mặt trời cũng dần hạ xuống phía Tây, nhuộm một mảng mây nơi chân trời thành màu cam vàng ráng chiều.
Trận quyết chiến này giữa Nhậm Thiên Thanh và Trần Hùng cũng không gây nên sóng gió gì ở miền Bắc này, bởi vì Trần Kỳ Lâm không nói chuyện này ra ngoài, mà Thanh Cảnh Môn cũng không thả tin tức ra.
Cho nên trận chiến này cũng không có người xem, hai người chỉ chiến vì thù riêng, không quan hệ đến giang hồ miền Bắc.
Khi Trần Hùng và Nghiêm Hưng Đằng đi vào bên này, đám người La Đồ và Truy Phong của Thanh Cảnh Môn đã phong tỏa một bờ sông Tùng bên này, không cho bất cứ người không phận sự nào đến gần.
Đồng thời, bờ bên kia sông Tùng Hà cũng có vài chiếc cano đi tới đi lui, cố ý vô tình ngăn cách vài chiếc thuyền đánh cá trên mặt sông ra một khoảng rất lớn.
“Cano bên kia là của nhà họ Trần.”
Truy Phong chỉ đám cano đang đuổi người bên kia: “Đằng sau còn có một con du thuyền, Trần Kỳ Lâm chắc chắn đang ở trên du thuyền.
“Ừ!” Trần Hùng gật đầu: “Cậu ta thật là nôn nóng, nhưng sự nhẫn nại của tôi cũng không còn nhiều.”
Truy Phong tiếp tục nói: “Những người đó rất có thể đa số đều trang bị vũ khí nóng, tôi đã lệnh cho anh em bên dưới cảnh giác, còn chuyên môn xin tay súng bắn tỉa, có thể bảo đảm công bằng cho trận quyết đấu của anh và Nhậm Thiên Thanh, nếu đến lúc đó đám người Trần Kỳ Lâm còn dám chơi mánh lới gì thì chúng ta sẽ ra tay trước. Nhưng môn chủ này, địa điểm quyết đấu của anh và Nhậm Thiên Thanh là thuyền đánh cá trên mặt sông, anh phải cẩn thận đấy.”
“Đừng lo.”
Trần Hùng thoải mái vô cùng, hoàn toàn không sợ Trần Kỳ Lâm chơi chiêu trò gì. Hơn nữa, anh biết Trần Kỳ Lâm sẽ không dám làm bậy, vì giờ cậu ta cần tủy sống của anh trước, sau đó mới muốn mạng của anh.
“Môn chủ, thuyền đã sẵn sàng rồi.” Một thành viên của Thanh Cảnh Môn chạy tới nói.
“Tốt!”
Trần Hùng gật đầu, xoay người nhìn Nghiêm Hưng Đằng một cái: “Hôm nay tôi sẽ báo mối thù máu cuối cùng của nhà họ Nghiêm cho anh.”
“Được.” Nghiêm Hưng Đằng gật đầu thật mạnh, tuy trong lòng anh ta rất lo cho Trần Hùng nhưng không biểu hiện ra ngoài, anh ta không muốn làm Trần Hùng phân tâm.
Trần Hùng thả người nhảy thẳng xuống một con thuyền đánh cá nhỏ trên mặt sông, người xung quanh trợn mắt há mồm.
Bởi vì Thanh Cảnh Môn chuẩn bị cho anh một chiếc cano, nhưng Trần Hùng không đi cano đến giữa mặt sông mà nhảy lên một con thuyền gỗ.
/1916
|