Sau khi hai người uống xong cà phê, Hà Ngọc Linh cũng không đưa Triệu Hiền Quyên về nhà, mà trực tiếp đi đến trụ sở chính Bắc Vực Phong Tình.
Nếu như đã đồng cô ta đã đồng ý Triệu Hiền Quyên, nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp cô ấy làm tốt chuyện này, tùy bản thân cô ta cũng không nắm chắc làm được, nhưng mà, cô ta nhất định sẽ dùng hết tất cả mọi cách mà có thể để xử lý.
Lúc này trong tầng cao nhất của tòa nhà lớn trụ sở chính Bắc Vực Phong Tình, ở văn phòng Tổng giám đốc, một người đàn ông mặc vest trắng đứng trước khung cửa sổ lớn kiểu Pháp và nhìn ra cửa sổ.
Người này tên là Lâm Phương Nam, anh ta chỉ là Giám đốc của Bắc Vực Phong Tình.
Từ chỗ anh ta nhìn xuống vừa hay có thể nhìn thấy được cửa lớn của tòa nhà Bắc Vực Phong Tình, sau đó anh ta nhìn thấy Triệu Hiền Quyên và Hà Ngọc Linh xuống từ chiếc BMW.
"Ngọc Linh quay về rồi."
Nhìn thấy Hà Ngọc Linh, sắc mặt của Lâm Phương Nam hiện lên một tia kích động.
"Ồ, cô gái xinh đẹp bên cạnh cô ta là ai nhỉ?" Khi nhìn thấy Triệu Hiền Quyên, đôi mắt của Lâm Phương Nam sáng lên.
Chỉ là sau khi nhìn thấy Hà Ngọc Linh đi vào tòa nhà lớn của Bắc Vực Phong Tình, còn Triệu Hiền Quyên lại lái xe rời đi, trong mắt Lâm Phương Nam lướt qua một chút thất vọng.
Từ cửa sổ kiểu Pháp anh ta quay người lại, lấy ra một điếu xì gà rồi châm lửa cho mình, vừa hút xì gà, vừa bật lên xuống bật lửa trong tay.
Không lâu sau đó, văn phòng anh ta có tiếng người gõ cửa.
"Vào đi." Lâm Phương Nam đáp lại một tiếng.
Hà Ngọc Linh từ bên ngoài cửa đi vào, trông tính thần rất tốt: "Giám đốc."
"Ngọc Linh quay về rồi à, nhanh ngồi đi." Lâm Phương Nam nhìn trên nhìn dưới Hà Ngọc Linh một phen, trong ánh mắt anh ta gấp gáp: "Lần đi công tác này thế nào?"
"Mọi thử tiến hành vô cùng thuận lợi." Hà Ngọc Linh đặt bản hợp đồng cô ta mang từ nước ngoài về lên trên bàn của Lâm Phương Nam: "Bên đó tôi đã thương lượng xong, nửa năm sau chúng ta có thể hợp tác với họ trong và ngoài nước."
"Uhm."
Lâm Phương Nam cầm bản hợp đồng lên nhìn một cái nói: "Cô làm rất tốt, lần này muốn nhận được phần thưởng gì? Hay là, tôi tặng mình cho cô nha, cô thấy sao?"
Đối mặt với trò đùa của Lâm Phương Nam, trên sắc mặt của Hà Ngọc Linh khẽ im lặng, cách đây rất lâu, Lâm Phương Nam đã bày tỏ lòng mình với Hà Ngọc Linh, nhưng Hà Ngọc Linh cho rằng Lâm Phương Nam một người đàn ông trăng hoa, nên cô ta đã từ chối anh ta.
Còn Lâm Phương Nam cũng không làm bậy, nếu như Hà Ngọc Linh đã không đồng ý, anh ta cũng không cưỡng cầu, nhưng mà trong lòng anh ta, vẫn luôn không buông được muốn theo đuổi Hà Ngọc Linh đến cùng.
"Nói đùa thôi.” Lâm Phương Nam cười nói.
Hà Ngọc Linh nhân cơ hội này nói: "Giám đốc, lầy này tôi ký được hợp đồng này, không cần phần thưởng, nhưng tôi có chuyện muốn xin, không biết là Giám đốc có thể suy nghĩ chút không?"
"Muốn xin chuyện gì?" Lâm Phương Nam hỏi nói.
Hà Ngọc Linh trả lời nói: "Thời gian trước, có phải là Tập đoàn Ngọc Thanh khu vực phía nam có đến Bắc Vực Phong Tình của ta chúng nói đến chuyện hợp tác làm quảng cáo nhưng lại bị từ chối rồi không."
Lâm Phương Nam gật đầu nói: "Hình như đúng là có chuyện này thật."
Hà Ngọc Linh tiếp tục nói: "Giám đốc, tôi có một người bạn, muốn nhờ tôi giúp đỡ, mong Bắc Vực Phong Tình Tinh đồng ý hợp tác với Tập đoàn Ngọc Thanh, tiền thu lao này nọ đều dễ nói, nếu như Giám đốc có thể đồng ý, tôi có thể nói phí thu lao cao nhất với Tập đoàn Ngọc Thanh."
Lâm Phương Nam lập tức nhíu mày lại nói: "Ngọc Linh, Bắc Vực Phong Tình Tinh của chúng ta tại sao lại từ chối Ngọc Thanh, cô chắc là rõ hơn ai hết mà, Tập đoàn Ngọc Thanh là phải qua Giang Long, nếu như chúng ta và Giang Long hợp tác, sẽ đắc tội với những công ty địa phương của khu vực phía Bắc."
"Tôi cũng biết, cho nên..."
Đúng lúc Hà Ngọc Linh còn muốn lấy chút cơ hội, Lâm Phương Nam lại giống như nghĩ đến cái gì đó, liền chuyển đổi đề tài câu chuyện: "Ngọc Linh người bạn mà cô nói, chính là cô gái xinh đẹp đã trở cô về đó phải không?"
Hà Ngọc Linh hả một tiếng nói: "Giám đốc anh đã nhìn thấy hết rồi?"
Trong đầu Lâm Phương Nam lập tức phác họa ra dáng vóc của Triệu Hiền Quyên, ý vị sâu xa nói: "Cô gái xinh đẹp đó là ai?"
Hà Ngọc Linh nói: "Cô ấy là cô chủ của nhà họ Triệu ở tỉnh Đông Thành, Triệu Hiền Quyên, giám đốc chắc anh đã nghe qua cô ấy, dù sao nhà họ Triệu trước đây ở khu vực phía Bắc vẫn rất có danh tiếng."
Nếu như đã đồng cô ta đã đồng ý Triệu Hiền Quyên, nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp cô ấy làm tốt chuyện này, tùy bản thân cô ta cũng không nắm chắc làm được, nhưng mà, cô ta nhất định sẽ dùng hết tất cả mọi cách mà có thể để xử lý.
Lúc này trong tầng cao nhất của tòa nhà lớn trụ sở chính Bắc Vực Phong Tình, ở văn phòng Tổng giám đốc, một người đàn ông mặc vest trắng đứng trước khung cửa sổ lớn kiểu Pháp và nhìn ra cửa sổ.
Người này tên là Lâm Phương Nam, anh ta chỉ là Giám đốc của Bắc Vực Phong Tình.
Từ chỗ anh ta nhìn xuống vừa hay có thể nhìn thấy được cửa lớn của tòa nhà Bắc Vực Phong Tình, sau đó anh ta nhìn thấy Triệu Hiền Quyên và Hà Ngọc Linh xuống từ chiếc BMW.
"Ngọc Linh quay về rồi."
Nhìn thấy Hà Ngọc Linh, sắc mặt của Lâm Phương Nam hiện lên một tia kích động.
"Ồ, cô gái xinh đẹp bên cạnh cô ta là ai nhỉ?" Khi nhìn thấy Triệu Hiền Quyên, đôi mắt của Lâm Phương Nam sáng lên.
Chỉ là sau khi nhìn thấy Hà Ngọc Linh đi vào tòa nhà lớn của Bắc Vực Phong Tình, còn Triệu Hiền Quyên lại lái xe rời đi, trong mắt Lâm Phương Nam lướt qua một chút thất vọng.
Từ cửa sổ kiểu Pháp anh ta quay người lại, lấy ra một điếu xì gà rồi châm lửa cho mình, vừa hút xì gà, vừa bật lên xuống bật lửa trong tay.
Không lâu sau đó, văn phòng anh ta có tiếng người gõ cửa.
"Vào đi." Lâm Phương Nam đáp lại một tiếng.
Hà Ngọc Linh từ bên ngoài cửa đi vào, trông tính thần rất tốt: "Giám đốc."
"Ngọc Linh quay về rồi à, nhanh ngồi đi." Lâm Phương Nam nhìn trên nhìn dưới Hà Ngọc Linh một phen, trong ánh mắt anh ta gấp gáp: "Lần đi công tác này thế nào?"
"Mọi thử tiến hành vô cùng thuận lợi." Hà Ngọc Linh đặt bản hợp đồng cô ta mang từ nước ngoài về lên trên bàn của Lâm Phương Nam: "Bên đó tôi đã thương lượng xong, nửa năm sau chúng ta có thể hợp tác với họ trong và ngoài nước."
"Uhm."
Lâm Phương Nam cầm bản hợp đồng lên nhìn một cái nói: "Cô làm rất tốt, lần này muốn nhận được phần thưởng gì? Hay là, tôi tặng mình cho cô nha, cô thấy sao?"
Đối mặt với trò đùa của Lâm Phương Nam, trên sắc mặt của Hà Ngọc Linh khẽ im lặng, cách đây rất lâu, Lâm Phương Nam đã bày tỏ lòng mình với Hà Ngọc Linh, nhưng Hà Ngọc Linh cho rằng Lâm Phương Nam một người đàn ông trăng hoa, nên cô ta đã từ chối anh ta.
Còn Lâm Phương Nam cũng không làm bậy, nếu như Hà Ngọc Linh đã không đồng ý, anh ta cũng không cưỡng cầu, nhưng mà trong lòng anh ta, vẫn luôn không buông được muốn theo đuổi Hà Ngọc Linh đến cùng.
"Nói đùa thôi.” Lâm Phương Nam cười nói.
Hà Ngọc Linh nhân cơ hội này nói: "Giám đốc, lầy này tôi ký được hợp đồng này, không cần phần thưởng, nhưng tôi có chuyện muốn xin, không biết là Giám đốc có thể suy nghĩ chút không?"
"Muốn xin chuyện gì?" Lâm Phương Nam hỏi nói.
Hà Ngọc Linh trả lời nói: "Thời gian trước, có phải là Tập đoàn Ngọc Thanh khu vực phía nam có đến Bắc Vực Phong Tình của ta chúng nói đến chuyện hợp tác làm quảng cáo nhưng lại bị từ chối rồi không."
Lâm Phương Nam gật đầu nói: "Hình như đúng là có chuyện này thật."
Hà Ngọc Linh tiếp tục nói: "Giám đốc, tôi có một người bạn, muốn nhờ tôi giúp đỡ, mong Bắc Vực Phong Tình Tinh đồng ý hợp tác với Tập đoàn Ngọc Thanh, tiền thu lao này nọ đều dễ nói, nếu như Giám đốc có thể đồng ý, tôi có thể nói phí thu lao cao nhất với Tập đoàn Ngọc Thanh."
Lâm Phương Nam lập tức nhíu mày lại nói: "Ngọc Linh, Bắc Vực Phong Tình Tinh của chúng ta tại sao lại từ chối Ngọc Thanh, cô chắc là rõ hơn ai hết mà, Tập đoàn Ngọc Thanh là phải qua Giang Long, nếu như chúng ta và Giang Long hợp tác, sẽ đắc tội với những công ty địa phương của khu vực phía Bắc."
"Tôi cũng biết, cho nên..."
Đúng lúc Hà Ngọc Linh còn muốn lấy chút cơ hội, Lâm Phương Nam lại giống như nghĩ đến cái gì đó, liền chuyển đổi đề tài câu chuyện: "Ngọc Linh người bạn mà cô nói, chính là cô gái xinh đẹp đã trở cô về đó phải không?"
Hà Ngọc Linh hả một tiếng nói: "Giám đốc anh đã nhìn thấy hết rồi?"
Trong đầu Lâm Phương Nam lập tức phác họa ra dáng vóc của Triệu Hiền Quyên, ý vị sâu xa nói: "Cô gái xinh đẹp đó là ai?"
Hà Ngọc Linh nói: "Cô ấy là cô chủ của nhà họ Triệu ở tỉnh Đông Thành, Triệu Hiền Quyên, giám đốc chắc anh đã nghe qua cô ấy, dù sao nhà họ Triệu trước đây ở khu vực phía Bắc vẫn rất có danh tiếng."
/1916
|