Sau khi bọn họ bị truy nã, Trần Kỳ Lâm bèn lợi dụng thế lực của nhà họ Trần để giúp bọn họ xóa bỏ lý lịch từng bị truy nã, đổi một thân phận mới rồi trở thành chủ nhân của bọn họ.
Ngoài điều đó, xung quanh rừng trúc nhỏ, đội Kỳ Lâm cũng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đội Kỳ Lâm tổng cộng có mười sáu người, mỗi một người đều xuất thân là lính đánh thuê, sức chiến đấu mặc dù không bằng những người trong giang hồ, nhưng đối với khả năng điều khiển súng ống thì sớm đã đạt đến bước chuẩn sát.
Nếu bỏ những người này vào thời cổ đại, thì mỗi một người đều có bản lĩnh bách phát bách trúng.
Lần này, Trần Kỳ Lâm vì để bắt được Trần Hùng mà lấy ra hết của cải trong nhà, đội hình lớn mạnh như vậy dưới sự bảo hiểm gấp đôi Trần Kỳ Lâm bắt Trần Hùng cứ như là đang chơi trò chơi vậy.
Theo cậu ta thấy, cho dù hai cao thủ mạnh nhất phương Bắc là Hạng Ương và Liễu Nhất Kiếm có đến, thì cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của cậu ta chứ đừng nói là một Trần Hùng hai mươi mấy tuổi.
Trần Hùng lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Trần Hùng, cậu mau đến đây, cậu mau đến đây đi."
"Cậu mà không đến nữa, thì cô bạn gái nhỏ mà cậu yêu thương sẽ phải chết đó, không đúng tôi sẽ không để cô ấy chết đi một cách nhẹ nhàng như vậy, ở chỗ tôi còn rất nhiều người vô cùng hứng thú với cô bạn gái nhỏ của cậu đó."
"Kiệt Kiệt Kiệt, cậu mau đến đây, mau đến đây đi!"
Một cơn gió mạnh thổi qua, làm rơi mấy chiếc lá trúc khô héo xuống mặt đất.
Bên ngoài rừng trúc đó, một chiếc xe hồng kỳ dừng lại ở đó, cửa xe mở ra, Trần Hùng một mình đi vào trong rừng trúc tím
Sát khí, mùi sát khí cực kỳ nồng nặc.
Khoảnh khắc mà Trần Hùng bước chân vào rừng trúc, anh bèn cảm thấy vô số luồng sát khí nồng nặc từ bốn phương tám hướng đang hướng về phía anh.
Sát khí cái thứ này, nhìn không thấy chạm không được nhưng lại thật sự tồn tại.
Đặc biệt là đối với cao thủ mà nói, thì nhận thức về sát khí lại càng nhạy bén hơn.
"Không chỉ có cao thủ, mà còn có súng."
Trần Hùng tiến bước vào rừng trúc, lập tức cảm giác được có rất nhiều cây súng đang nhằm về phía anh, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng cũng tạo cho anh một sự uy hiếp rất lớn.
Trần Hùng là siêu cấp cao thủ không sai, nhưng cái kiểu không có định vị như lúc này và có vô số vũ khí nóng đang nhằm vào bản thân, thì cho dù là thần tiên cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó khăn.
"Trần Kỳ Lâm, đây chính là toàn bộ tình hình bên trong sao?"
Dây thần kinh của Trần Hùng không tự chủ được mà duỗi thẳng, từng lỗ chân lông trên người cũng như đang co rút lại, từng tế bào trên cơ thể cũng biến đổi mà trở nên cảnh giác.
"Có điều lúc nhỏ cậu đấu không thắng tôi, bây giờ lớn rồi cũng cậu vậy, không đánh thắng tôi được."
"Nếu hôm nay cậu muốn chơi, thì tôi sẽ phối hợp đến cùng."
Con dao Long Khuyết đã sớm ở cánh tay tay áo của Trần Hùng, bộ Biển Thước thần châm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Trần Hùng một mình bước vào rừng trúc tím, mỗi lần bước lên phía trước một bước, lá trúc bị gió thổi mạnh xung quanh như đang phối hợp với anh.
Những điều này, tràn ngập cảm giác như bộ phim truyền hình.
Trước mặt, một đám người chuyển động, ở phía xa Trần Hùng đã thấy một căn nhà tre trước rừng trúc, trước căn nhà có một cái bàn, Trần Kỳ Lâm mặc một bộ hán phục mà ngồi sau cái bàn đó.
"Đến rồi!"
Lúc này trong tay Trần Kỳ Lâm bút, đang vẽ trên một tấm giấy Tuyên Thành, lúc nhìn thấy bóng hình Trần Hùng xuất hiện trong mắt mình, trong lòng cậu ta bất giác cảm thấy có chút khẩn trương. Nhưng Trần Kỳ Lâm lại không thừa nhận đó là khẩn trương, mà lại nghĩ là kích động.
Ngoài điều đó, xung quanh rừng trúc nhỏ, đội Kỳ Lâm cũng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đội Kỳ Lâm tổng cộng có mười sáu người, mỗi một người đều xuất thân là lính đánh thuê, sức chiến đấu mặc dù không bằng những người trong giang hồ, nhưng đối với khả năng điều khiển súng ống thì sớm đã đạt đến bước chuẩn sát.
Nếu bỏ những người này vào thời cổ đại, thì mỗi một người đều có bản lĩnh bách phát bách trúng.
Lần này, Trần Kỳ Lâm vì để bắt được Trần Hùng mà lấy ra hết của cải trong nhà, đội hình lớn mạnh như vậy dưới sự bảo hiểm gấp đôi Trần Kỳ Lâm bắt Trần Hùng cứ như là đang chơi trò chơi vậy.
Theo cậu ta thấy, cho dù hai cao thủ mạnh nhất phương Bắc là Hạng Ương và Liễu Nhất Kiếm có đến, thì cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của cậu ta chứ đừng nói là một Trần Hùng hai mươi mấy tuổi.
Trần Hùng lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn trời, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Trần Hùng, cậu mau đến đây, cậu mau đến đây đi."
"Cậu mà không đến nữa, thì cô bạn gái nhỏ mà cậu yêu thương sẽ phải chết đó, không đúng tôi sẽ không để cô ấy chết đi một cách nhẹ nhàng như vậy, ở chỗ tôi còn rất nhiều người vô cùng hứng thú với cô bạn gái nhỏ của cậu đó."
"Kiệt Kiệt Kiệt, cậu mau đến đây, mau đến đây đi!"
Một cơn gió mạnh thổi qua, làm rơi mấy chiếc lá trúc khô héo xuống mặt đất.
Bên ngoài rừng trúc đó, một chiếc xe hồng kỳ dừng lại ở đó, cửa xe mở ra, Trần Hùng một mình đi vào trong rừng trúc tím
Sát khí, mùi sát khí cực kỳ nồng nặc.
Khoảnh khắc mà Trần Hùng bước chân vào rừng trúc, anh bèn cảm thấy vô số luồng sát khí nồng nặc từ bốn phương tám hướng đang hướng về phía anh.
Sát khí cái thứ này, nhìn không thấy chạm không được nhưng lại thật sự tồn tại.
Đặc biệt là đối với cao thủ mà nói, thì nhận thức về sát khí lại càng nhạy bén hơn.
"Không chỉ có cao thủ, mà còn có súng."
Trần Hùng tiến bước vào rừng trúc, lập tức cảm giác được có rất nhiều cây súng đang nhằm về phía anh, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng cũng tạo cho anh một sự uy hiếp rất lớn.
Trần Hùng là siêu cấp cao thủ không sai, nhưng cái kiểu không có định vị như lúc này và có vô số vũ khí nóng đang nhằm vào bản thân, thì cho dù là thần tiên cũng sẽ cảm thấy vô cùng khó khăn.
"Trần Kỳ Lâm, đây chính là toàn bộ tình hình bên trong sao?"
Dây thần kinh của Trần Hùng không tự chủ được mà duỗi thẳng, từng lỗ chân lông trên người cũng như đang co rút lại, từng tế bào trên cơ thể cũng biến đổi mà trở nên cảnh giác.
"Có điều lúc nhỏ cậu đấu không thắng tôi, bây giờ lớn rồi cũng cậu vậy, không đánh thắng tôi được."
"Nếu hôm nay cậu muốn chơi, thì tôi sẽ phối hợp đến cùng."
Con dao Long Khuyết đã sớm ở cánh tay tay áo của Trần Hùng, bộ Biển Thước thần châm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Trần Hùng một mình bước vào rừng trúc tím, mỗi lần bước lên phía trước một bước, lá trúc bị gió thổi mạnh xung quanh như đang phối hợp với anh.
Những điều này, tràn ngập cảm giác như bộ phim truyền hình.
Trước mặt, một đám người chuyển động, ở phía xa Trần Hùng đã thấy một căn nhà tre trước rừng trúc, trước căn nhà có một cái bàn, Trần Kỳ Lâm mặc một bộ hán phục mà ngồi sau cái bàn đó.
"Đến rồi!"
Lúc này trong tay Trần Kỳ Lâm bút, đang vẽ trên một tấm giấy Tuyên Thành, lúc nhìn thấy bóng hình Trần Hùng xuất hiện trong mắt mình, trong lòng cậu ta bất giác cảm thấy có chút khẩn trương. Nhưng Trần Kỳ Lâm lại không thừa nhận đó là khẩn trương, mà lại nghĩ là kích động.
/1916
|