Rắc! Trong phòng truyền đến âm thanh khớp xương vỡ vụn.
Ngay sau đó là tiếng gào thét đứt ruột đứt gan.
Trần Hùng dùng năm phút đồng hồ, đánh nát tất cả xương trên người Hàn Vũ.
Toàn thân từ trên xuống dưới, ngoại trừ xương đầu, mỗi một khúc xương ở những vị trí khác đều bị Trần Hùng đánh vỡ.
Thủ đoạn này cũng chỉ có Trần Hùng , một bậc thầy vô cùng quen thuộc với cấu tạo bộ xương của con người mới có thể làm được.
Đổi lại là người khác, chỉ sợ là đánh mấy lần sẽ lỡ tay giết chết Hàn Vũ.
Lúc này, Hàn Vũ tựa như một bãi thịt nát nằm trên mặt đất.
Trên mặt anh ta chỉ có sợ hãi.
Anh ta có thể cảm giác được rõ ràng, cơ thể của chính mình vẫn còn, thế nhưng đã sớm không còn có cảm giác rồi.
Tất cả xương trên người anh ta đều đã gãy vụn, vỡ nát!
Cho dù là thần tiên cứu chữa cũng không thể được. Cả đời này của anh ta xem như xong, so với người sống đời sống thực vật còn thảm hơn.
Người thực vật thì không có ý thức nên cái gì cũng không biết.
Còn anh ta, đại não vẫn có thể sử dụng, năm giác quan vẫn còn hoạt động tốt, thế như cả cơ thể lại không hề có cảm giác.
Bây giờ Hàn Vũ giống như là chỉ còn lại một cái đầu.
Một cái đầu tuyệt vọng đến tột cùng!
Lúc này, bên ngoài toà nhà, nhìn trước mặt lít nha lít nhít người, Lâm Ngọc Ngân cũng ngơ ngẩn.
Bên kia, Trương Văn Long, Liễu Hồng Ngọc, Huỳnh Phong, một đám ông lớn của thành phố Bình Minh đang chờ đợi lập tức vọt về phía Lâm Ngọc Ngân bên này.
Trên mặt mỗi một người bọn họ đều vô cùng căng thẳng. “Cô Lâm, cô không sao chứ?”
Lâm Ngọc Ngân một mặt kinh ngạc nhìn những người trước mặt này.
Một một người đều là nhân vật máu mặt nhất ở thành phố Bình Minh.
Tất cả bọn họ sao lại đến đây?
Chuyện này vẫn chưa phải là chuyện khiếp sợ nhất, làm cho Lâm Ngọc Ngân không thể tưởng tượng chính là, phía sau đám người Trương Văn Long lúc này có vô số người đứng.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, một mảng lớn người lít nha lít nhít không nhìn thấy tận cùng!
“Này.”
Lâm Ngọc Ngân cảm thấy chính mình mờ mịt cả người.
Những người này sao lại xuất hiện ở đây.
Bọn họ đều tới cứu mình sao?
Là ai, mang bọn họ tới đây?
Hơn nữa, Lâm Ngọc Ngân thấy rõ giọng điệu và trên mặt của mấy người Trương Văn Long đều vô cùng tôn kính.
Bọn họ vì sao lại tôn kính với mình như vậy?
“Những người này đều là do anh gọi tới.”
Lúc này, Trần Hùng đã xử lý xong Hàn Vũ, từ bên trong đi ra.
Anh đi đến bên người Lâm Ngọc Ngân, nắm tay cô: “Đi thôi, trở về anh sẽ giải thích với em.”
Sự việc đã phát triển đến mức độ này, có một số việc, Trần Hùng muốn giấu cũng đã không giấu được.
Đã như vậy thì hãy thoải mái ngả bài đi.
Còn việc bài này sẽ được mở đến mức này, Trần Hùng còn phải suy nghĩ cân nhắc.
Lâm Ngọc Ngân giống như một cái máy được Trần Hùng lôi kéo, từng bước từng bước đi ra khỏi khu vui chơi.
Còn sau đó chuyện nơi này được xử lý thế nào, Trương Văn Long sẽ biết phải làm gì! Thấm chí Lâm Ngọc Ngân đã quên mình làm sao về đến nhà.
Đầu óc của cô trống rỗng, nhìn Trần Hùng trước mắt, đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông này cực kỳ xa lạ!
“Trần Hùng , rốt cuộc anh là ai?”
Sau một lúc lâu, Lâm Ngọc Ngân rốt cuộc cũng hỏi ra vấn đề này.
Trần Hùng đã nghĩ ra lời giải thích từ lâu.
“Giống như em thấy, thân phận của anh bây giờ thật sự cũng không phải ăn mày.”
“Trương Văn Long, Hà Thái Trung, Liễu Hồng Ngọc những người này đều là đàn em của anh!”
Hai câu đơn giản khiến cho Lâm Ngọc Ngân khiếp sợ đến mức hoàn toàn nói không ra lời.
Nếu như lúc trước Trần Hùng nói như vậy, Lâm Ngọc Ngân sẽ cho rằng anh đang đùa giỡn cô.
Nhưng mà bây giờ, Lâm Ngọc Ngân hoàn toàn không dám nghĩ như vậy.
Bởi vì cô đã tận mắt chứng kiến tất cả.
“Anh rất có tiên, so với những người giàu có trong tưởng tượng của em, anh còn có tiên hơn thế.”
“Từ ban đầu khi anh trở về tìm em, tình huống hôm nay ở khu vui chơi là do anh sắp xếp.”
“Trái tỉm của Thiên sứ là do anh dùng 280 tỷ mua lại.”
“Lễ cưới ở thành phố Thiên Không cũng không phải là do Trương Văn Long nợ ơn anh, mà vốn dĩ là vì anh đã bỏ ra 35.
tỷ đồng tổ chức.”
“Tập đoàn Hồng Vân sở dĩ ký hợp đồng với em là vì anh.”
“Ngân hàng Sacombank cho em vay khoản tiền 3500 tỷ cũng là do anh.”
“Ngọc Thanh khai trương, vốn dĩ có nhiều người đến ủng hộ như vậy cũng là vì anh kêu gọi.
“Thậm chí lúc ở Giang Thành, anh họ em, ông ngoại, còn cả Thẩm Đại Lực thay đổi thái độ lớn như vậy đối với anh.”
“Cũng là bởi vì hiện tại toàn bộ liên minh Giang Thành đều tôn kính anh như vua.
“Ngày hôm nay, em xảy ra chuyện.
Tất cả bọn họ đều là do anh gọi tới.”
Ngay sau đó là tiếng gào thét đứt ruột đứt gan.
Trần Hùng dùng năm phút đồng hồ, đánh nát tất cả xương trên người Hàn Vũ.
Toàn thân từ trên xuống dưới, ngoại trừ xương đầu, mỗi một khúc xương ở những vị trí khác đều bị Trần Hùng đánh vỡ.
Thủ đoạn này cũng chỉ có Trần Hùng , một bậc thầy vô cùng quen thuộc với cấu tạo bộ xương của con người mới có thể làm được.
Đổi lại là người khác, chỉ sợ là đánh mấy lần sẽ lỡ tay giết chết Hàn Vũ.
Lúc này, Hàn Vũ tựa như một bãi thịt nát nằm trên mặt đất.
Trên mặt anh ta chỉ có sợ hãi.
Anh ta có thể cảm giác được rõ ràng, cơ thể của chính mình vẫn còn, thế nhưng đã sớm không còn có cảm giác rồi.
Tất cả xương trên người anh ta đều đã gãy vụn, vỡ nát!
Cho dù là thần tiên cứu chữa cũng không thể được. Cả đời này của anh ta xem như xong, so với người sống đời sống thực vật còn thảm hơn.
Người thực vật thì không có ý thức nên cái gì cũng không biết.
Còn anh ta, đại não vẫn có thể sử dụng, năm giác quan vẫn còn hoạt động tốt, thế như cả cơ thể lại không hề có cảm giác.
Bây giờ Hàn Vũ giống như là chỉ còn lại một cái đầu.
Một cái đầu tuyệt vọng đến tột cùng!
Lúc này, bên ngoài toà nhà, nhìn trước mặt lít nha lít nhít người, Lâm Ngọc Ngân cũng ngơ ngẩn.
Bên kia, Trương Văn Long, Liễu Hồng Ngọc, Huỳnh Phong, một đám ông lớn của thành phố Bình Minh đang chờ đợi lập tức vọt về phía Lâm Ngọc Ngân bên này.
Trên mặt mỗi một người bọn họ đều vô cùng căng thẳng. “Cô Lâm, cô không sao chứ?”
Lâm Ngọc Ngân một mặt kinh ngạc nhìn những người trước mặt này.
Một một người đều là nhân vật máu mặt nhất ở thành phố Bình Minh.
Tất cả bọn họ sao lại đến đây?
Chuyện này vẫn chưa phải là chuyện khiếp sợ nhất, làm cho Lâm Ngọc Ngân không thể tưởng tượng chính là, phía sau đám người Trương Văn Long lúc này có vô số người đứng.
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, một mảng lớn người lít nha lít nhít không nhìn thấy tận cùng!
“Này.”
Lâm Ngọc Ngân cảm thấy chính mình mờ mịt cả người.
Những người này sao lại xuất hiện ở đây.
Bọn họ đều tới cứu mình sao?
Là ai, mang bọn họ tới đây?
Hơn nữa, Lâm Ngọc Ngân thấy rõ giọng điệu và trên mặt của mấy người Trương Văn Long đều vô cùng tôn kính.
Bọn họ vì sao lại tôn kính với mình như vậy?
“Những người này đều là do anh gọi tới.”
Lúc này, Trần Hùng đã xử lý xong Hàn Vũ, từ bên trong đi ra.
Anh đi đến bên người Lâm Ngọc Ngân, nắm tay cô: “Đi thôi, trở về anh sẽ giải thích với em.”
Sự việc đã phát triển đến mức độ này, có một số việc, Trần Hùng muốn giấu cũng đã không giấu được.
Đã như vậy thì hãy thoải mái ngả bài đi.
Còn việc bài này sẽ được mở đến mức này, Trần Hùng còn phải suy nghĩ cân nhắc.
Lâm Ngọc Ngân giống như một cái máy được Trần Hùng lôi kéo, từng bước từng bước đi ra khỏi khu vui chơi.
Còn sau đó chuyện nơi này được xử lý thế nào, Trương Văn Long sẽ biết phải làm gì! Thấm chí Lâm Ngọc Ngân đã quên mình làm sao về đến nhà.
Đầu óc của cô trống rỗng, nhìn Trần Hùng trước mắt, đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông này cực kỳ xa lạ!
“Trần Hùng , rốt cuộc anh là ai?”
Sau một lúc lâu, Lâm Ngọc Ngân rốt cuộc cũng hỏi ra vấn đề này.
Trần Hùng đã nghĩ ra lời giải thích từ lâu.
“Giống như em thấy, thân phận của anh bây giờ thật sự cũng không phải ăn mày.”
“Trương Văn Long, Hà Thái Trung, Liễu Hồng Ngọc những người này đều là đàn em của anh!”
Hai câu đơn giản khiến cho Lâm Ngọc Ngân khiếp sợ đến mức hoàn toàn nói không ra lời.
Nếu như lúc trước Trần Hùng nói như vậy, Lâm Ngọc Ngân sẽ cho rằng anh đang đùa giỡn cô.
Nhưng mà bây giờ, Lâm Ngọc Ngân hoàn toàn không dám nghĩ như vậy.
Bởi vì cô đã tận mắt chứng kiến tất cả.
“Anh rất có tiên, so với những người giàu có trong tưởng tượng của em, anh còn có tiên hơn thế.”
“Từ ban đầu khi anh trở về tìm em, tình huống hôm nay ở khu vui chơi là do anh sắp xếp.”
“Trái tỉm của Thiên sứ là do anh dùng 280 tỷ mua lại.”
“Lễ cưới ở thành phố Thiên Không cũng không phải là do Trương Văn Long nợ ơn anh, mà vốn dĩ là vì anh đã bỏ ra 35.
tỷ đồng tổ chức.”
“Tập đoàn Hồng Vân sở dĩ ký hợp đồng với em là vì anh.”
“Ngân hàng Sacombank cho em vay khoản tiền 3500 tỷ cũng là do anh.”
“Ngọc Thanh khai trương, vốn dĩ có nhiều người đến ủng hộ như vậy cũng là vì anh kêu gọi.
“Thậm chí lúc ở Giang Thành, anh họ em, ông ngoại, còn cả Thẩm Đại Lực thay đổi thái độ lớn như vậy đối với anh.”
“Cũng là bởi vì hiện tại toàn bộ liên minh Giang Thành đều tôn kính anh như vua.
“Ngày hôm nay, em xảy ra chuyện.
Tất cả bọn họ đều là do anh gọi tới.”
/1916
|