Tám giờ tối, trong phòng bao của một nhà hàng lẩu.
So với lại không khí đìu hiu của nhà họ Lâm, Trần Hùng bọn họ bên này lại vô cùng vui vẻ.
Cả nhà Trần Hùng cộng thêm Thẩm Đại Lực và Lưu Trọng, tổng cộng bảy người đang ngồi ăn lẩu.
Tâm trạng của Lâm Thanh Dũng không được tốt lắm, bởi vì ông đã biết chuyện nhà họ Lâm bị sụp đổ.
Mặc dù những năm này nhà họ Lâm không hề coi Lam Thanh Dũng ông là người thân trong gia đình, nhưng Lâm Thanh Dũng giống như Lâm Ngọc Ngân từ đầu đến cuối đều cảm thấy là một giọt máu đào hơn ao nước là.
Vừa rồi, Lâm Thanh Dũng có gọi điện thoại cho cha của mình, nhưng là không có ai nghe.
Sau đó, ông lại gọi cho Lâm Văn Dương, nhưng điện thoại của ông ta trực tiếp liền bị Lưu Ánh Nguyệt tịch thu. “Người ta đã không coi ông là con trai, là anh em nữa, em việc gì phải không có tự trọng như vậy.”
Lưu Ánh Nguyệt đối và nhà họ Lâm sớm đã không còn hy vọng gì rồi.
Lần này nhà họ Lâm gặp phải tai họa, cô không thể nói là hả hê, nhưng cũng không thể nói là có bất kì buồn bã nào.
Mọi việc, đều là nhà họ Lâm tự gieo gió gặt bão.
Bọn họ đã biết chuyện của Lâm Ngọc Ngân và Hàn Vũ, và cũng biết chuyện Lâm Tú Minh đã chết rồi.
Thậm chí sau khi Lưu Ánh Nguyệt biết được chuyện Lâm Tú Minh chết này, bà ta cũng muốn tự tay mình giết chết Lâm Tú Minh.
Nhưng, kẻ ác tự khắc có kẻ ác diệt!
Bây giờ chuyện duy nhất Lưu Ánh Nguyệt lo lắng là, tiếp theo đây, cả nhà bọn họ có thể sẽ bị nhà họ Hàn trả thù.
Nếu đổi lại là trước đây, Lưu Ánh Nguyệt chắc chắn đã sốt sắng như con kiến ở trên nồi lẩu rồi.
Nhưng, bây giờ bà cũng từ trong miệng của Lâm Ngọc Ngân biết được bối cảnh và thực lực của Trần Hùng.
Nên, bà cũng không kinh ngạc như vậy.
Nhà họ Hàn ở thành phố Bắc Minh quả thực rất mạnh, nhưng, gia tộc hàng đầu của thành phố Bắc Minh, không chỉ có một mình nhà họ Hàn.
Nhà họ Đường, nhà họ Tôn, nhà họ Liễu đều là thuộc hạ của con rể bà.
“Trần Hùng, nghe Lưu Trọng nói chiều hôm nay bên phía nhà họ Hàn kia, có người đến gây phiền phức, các con, không có chuyện gì chứ?”
Lưu Ánh Nguyệt vẫn có chút không yên tâm, hỏi.
“Không sao, mẹ!” Trần Hùng cười trả lời: “Thấp bé như nhà họ Hàn, không cần phải để trong lòng, rất nhanh, con sẽ làm cho chuyện này lắng xuống.”
Vừa nói, Trần Hùng vừa quay đầu nhìn Lâm Thanh Dũng bên cạnh, nói: “Cha, cho dù lần này nhà họ Hàn không ra tay, thì nhà họ Lâm cũng không chống đỡ nổi qua ba tháng.”
“Ít nhất thì bây giờ, bọn họ vẫn còn giữ được mạng, đây đã là kết cục tốt nhất rồi.”
Vừa nói, Trần hùng vừa rót rượu cho Lâm Thanh Dũng, nói: “Con uống với cha một ly.”
Lâm Thanh Dũng mỉm cười gật đầu, cầm cốc rượu bia lên uống hết một hơi.
Trần Hùng nói một điểm cũng không sai, nhà họ Lâm không ổn định, không thể chống đỡ nổi qua ba tháng.
Đây, đã là kết cục tốt nhất rồi.
Cả nhà bắt đầu ăn lẩu, Thẩm Đại lực không ngừng kính rượu Trần Hùng, cứ một tiếng một tiếng gọi thầy.
“Tôi không có hứng thú nhận cậu làm học tròi”
Trần Hùng cuối cùng vấn là dội một gáo nước lạnh vào Thẩm Đại Lực.
Thẩm Đại Lực lúc này sững sờ, uych một tiếng, anh ta vậy mà lại quỳ xuống trước mặt Trân Hùng.
“Thầy, nếu như thầy không nhận tôi làm học trò, tôi sẽ quỳ mãi ở đây không đứng dậy.
Trần Hùng một chân đá Thẩm Đại Lực lăn ra đất: “Đóng phim truyền hình à? Cậu sao không từ cửa sổ nhảy xuống đi?”
Thẩm Đại Lực nghe xong liền đứng dậy, không nói lời nào chạy về phía cửa Sổ.
Khi mọi người phản ứng lại, anh ta một chân đã gác lên cửa sổ rồi.
Một màn này, ngay cả Trần Hùng cũng bị dọa cho một cái.
Anh ta, lúc nhỏ chắc không phải là bị trâu húc biến thành tên ngốc đấy chứ.
Đám người Lưu Trọng và Lưu Ngọc Ngân nhanh chóng lao lên chặn Thẩm Đại Lực lại.
Lâm Thanh Thảo ở một bên bị dọa đến sợ hãi, kéo góc áo của Trần Hùng, nói: “Cha, chú này, bệnh không hề nhẹt”
So với lại không khí đìu hiu của nhà họ Lâm, Trần Hùng bọn họ bên này lại vô cùng vui vẻ.
Cả nhà Trần Hùng cộng thêm Thẩm Đại Lực và Lưu Trọng, tổng cộng bảy người đang ngồi ăn lẩu.
Tâm trạng của Lâm Thanh Dũng không được tốt lắm, bởi vì ông đã biết chuyện nhà họ Lâm bị sụp đổ.
Mặc dù những năm này nhà họ Lâm không hề coi Lam Thanh Dũng ông là người thân trong gia đình, nhưng Lâm Thanh Dũng giống như Lâm Ngọc Ngân từ đầu đến cuối đều cảm thấy là một giọt máu đào hơn ao nước là.
Vừa rồi, Lâm Thanh Dũng có gọi điện thoại cho cha của mình, nhưng là không có ai nghe.
Sau đó, ông lại gọi cho Lâm Văn Dương, nhưng điện thoại của ông ta trực tiếp liền bị Lưu Ánh Nguyệt tịch thu. “Người ta đã không coi ông là con trai, là anh em nữa, em việc gì phải không có tự trọng như vậy.”
Lưu Ánh Nguyệt đối và nhà họ Lâm sớm đã không còn hy vọng gì rồi.
Lần này nhà họ Lâm gặp phải tai họa, cô không thể nói là hả hê, nhưng cũng không thể nói là có bất kì buồn bã nào.
Mọi việc, đều là nhà họ Lâm tự gieo gió gặt bão.
Bọn họ đã biết chuyện của Lâm Ngọc Ngân và Hàn Vũ, và cũng biết chuyện Lâm Tú Minh đã chết rồi.
Thậm chí sau khi Lưu Ánh Nguyệt biết được chuyện Lâm Tú Minh chết này, bà ta cũng muốn tự tay mình giết chết Lâm Tú Minh.
Nhưng, kẻ ác tự khắc có kẻ ác diệt!
Bây giờ chuyện duy nhất Lưu Ánh Nguyệt lo lắng là, tiếp theo đây, cả nhà bọn họ có thể sẽ bị nhà họ Hàn trả thù.
Nếu đổi lại là trước đây, Lưu Ánh Nguyệt chắc chắn đã sốt sắng như con kiến ở trên nồi lẩu rồi.
Nhưng, bây giờ bà cũng từ trong miệng của Lâm Ngọc Ngân biết được bối cảnh và thực lực của Trần Hùng.
Nên, bà cũng không kinh ngạc như vậy.
Nhà họ Hàn ở thành phố Bắc Minh quả thực rất mạnh, nhưng, gia tộc hàng đầu của thành phố Bắc Minh, không chỉ có một mình nhà họ Hàn.
Nhà họ Đường, nhà họ Tôn, nhà họ Liễu đều là thuộc hạ của con rể bà.
“Trần Hùng, nghe Lưu Trọng nói chiều hôm nay bên phía nhà họ Hàn kia, có người đến gây phiền phức, các con, không có chuyện gì chứ?”
Lưu Ánh Nguyệt vẫn có chút không yên tâm, hỏi.
“Không sao, mẹ!” Trần Hùng cười trả lời: “Thấp bé như nhà họ Hàn, không cần phải để trong lòng, rất nhanh, con sẽ làm cho chuyện này lắng xuống.”
Vừa nói, Trần Hùng vừa quay đầu nhìn Lâm Thanh Dũng bên cạnh, nói: “Cha, cho dù lần này nhà họ Hàn không ra tay, thì nhà họ Lâm cũng không chống đỡ nổi qua ba tháng.”
“Ít nhất thì bây giờ, bọn họ vẫn còn giữ được mạng, đây đã là kết cục tốt nhất rồi.”
Vừa nói, Trần hùng vừa rót rượu cho Lâm Thanh Dũng, nói: “Con uống với cha một ly.”
Lâm Thanh Dũng mỉm cười gật đầu, cầm cốc rượu bia lên uống hết một hơi.
Trần Hùng nói một điểm cũng không sai, nhà họ Lâm không ổn định, không thể chống đỡ nổi qua ba tháng.
Đây, đã là kết cục tốt nhất rồi.
Cả nhà bắt đầu ăn lẩu, Thẩm Đại lực không ngừng kính rượu Trần Hùng, cứ một tiếng một tiếng gọi thầy.
“Tôi không có hứng thú nhận cậu làm học tròi”
Trần Hùng cuối cùng vấn là dội một gáo nước lạnh vào Thẩm Đại Lực.
Thẩm Đại Lực lúc này sững sờ, uych một tiếng, anh ta vậy mà lại quỳ xuống trước mặt Trân Hùng.
“Thầy, nếu như thầy không nhận tôi làm học trò, tôi sẽ quỳ mãi ở đây không đứng dậy.
Trần Hùng một chân đá Thẩm Đại Lực lăn ra đất: “Đóng phim truyền hình à? Cậu sao không từ cửa sổ nhảy xuống đi?”
Thẩm Đại Lực nghe xong liền đứng dậy, không nói lời nào chạy về phía cửa Sổ.
Khi mọi người phản ứng lại, anh ta một chân đã gác lên cửa sổ rồi.
Một màn này, ngay cả Trần Hùng cũng bị dọa cho một cái.
Anh ta, lúc nhỏ chắc không phải là bị trâu húc biến thành tên ngốc đấy chứ.
Đám người Lưu Trọng và Lưu Ngọc Ngân nhanh chóng lao lên chặn Thẩm Đại Lực lại.
Lâm Thanh Thảo ở một bên bị dọa đến sợ hãi, kéo góc áo của Trần Hùng, nói: “Cha, chú này, bệnh không hề nhẹt”
/1916
|