Phó Xuân Yến đột nhiên nói một câu khiến Hàn Khoa run lên: “Xuân Yến, cháu có thể suy nghĩ lại chuyện này được không?”
Phó Xuân Yến đứng dậy, cho Hàn Khoa một cái tát.
“Ông cho rằng tôi đang nói đùa với ông hả? Hàn Khoa, đừng tưởng rằng tôi không biết những gì Hàn Vũ đã làm sau lưng tôi. Tôi không so đo với ông là vì nể tình cảm với thể diện cuối cùng cho nhà họ Hàn. Nếu ông còn dám coi tôi là kẻ ngốc thì có tin tôi sẽ khiến nhà họ Hàn chết không có chỗ chôn không?”
Mồ hôi chảy trên trán Hàn Khoa. Phó Xuân Yến không nói rõ ràng, nhưng thực ra đã vạch trần chuyện mà mọi người biết rõ. Chắc chắn đối phương đã điều tra rõ chân tướng sự việc. Phó Xuân Yến muốn ly hôn với Hàn Vũ không phải là tuyệt tình mà còn là tha thứ cho nhà họ Hàn. “Xuân Yến, chú sẽ kêu người đưa đơn ly hôn đến đây ngay. Mong cháu bớt giận.”
“Hừ!” Phó Xuân Yến hừ lạnh một tiếng, nhìn Hàn Khoa bằng ánh mắt khinh bỉ. Lúc này điện thoại của cô ta vang lên, là Lý Hiền Tư gọi tới.
“Cuối cùng cũng gọi điện thoại tới, chứng tỏ bên ông ta đã thu phục xong rồi.” Phó Xuân Yến nở nụ cười hài lòng, bấm nút nghe máy. Nhưng Phó Xuân Yến còn chưa kịp lên tiếng thì đối diện đã vang lên tiếng mắng của Lý Hiền Tư.
“Phó Xuân Yến, chú tự nhận là chưa từng đắc tội cháu, tại sao cháu lại muốn hại Lý thị?”
Phó Xuân Yến nhắn mày, hỏi: “Chú Tư, chú hỏi thế là sao?”
Lý Hiền Tư trả lại Phó Xuân Yến câu nói nguyên xi của tổng giám đốc Vương lúc trước.
“Phó Xuân Yến, cháu muốn chết thì cũng đừng kéo nhà họ Lý chôn cùng. Từ giờ trở đi, Lý thị sẽ cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Phó ở tỉnh thành. Dù gì cháu cũng gọi chú là chú, chú thiện chí khuyên cháu rằng người mà cháu đã trêu vào, cháu sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi người ta mạnh cỡ nào đâu. Đừng đụng vào cậu Hùng và cô Ngân nữa, cũng đừng tơ tưởng Ngọc Thanh.
Nếu không nhà họ Phó ở tỉnh thành cũng sẽ chôn cùng cháu.”
Nói xong, Lý Hiền Tư lập tức cúp mắt. Phó Xuân Yến đờ đẫn đứng tại chỗ, không rõ rốt cuộc là chuyện gì.
Hàn Khoa nhận thấy tình huống không ổn, vội nói: “Xuân Yến, sao vậy?”
“Lý thị đã xảy ra sự cố, kế hoạch chèn ép Ngọc Thanh của họ đã thất bại.”
Sắc mặt Phó Xuân Yến tràn đầy tối †ăm, trong lòng cảm giác thất bại. Hơn hai mươi năm cuộc đời, cô ta chưa bao giờ có cảm giác như thế này.
Hàn Khoa cũng ngẩn người, mà Phó Xuân Yến đã hoàn toàn nổi điên.
“AI!!!” Cô ta ném điện thoại xuống đất, sau đó kéo tóc mình như bà điên.
“Được! Được lắm! Xem ra tôi đã khinh thường các người rồi. Dám chơi chiêu này với tôi sao? Được lắm, Trần Hùng, Lâm Ngọc Ngân, các người chết đi cho tôi! Chết không có chỗ chôn!”
Phó Xuân Yến đứng dậy, cho Hàn Khoa một cái tát.
“Ông cho rằng tôi đang nói đùa với ông hả? Hàn Khoa, đừng tưởng rằng tôi không biết những gì Hàn Vũ đã làm sau lưng tôi. Tôi không so đo với ông là vì nể tình cảm với thể diện cuối cùng cho nhà họ Hàn. Nếu ông còn dám coi tôi là kẻ ngốc thì có tin tôi sẽ khiến nhà họ Hàn chết không có chỗ chôn không?”
Mồ hôi chảy trên trán Hàn Khoa. Phó Xuân Yến không nói rõ ràng, nhưng thực ra đã vạch trần chuyện mà mọi người biết rõ. Chắc chắn đối phương đã điều tra rõ chân tướng sự việc. Phó Xuân Yến muốn ly hôn với Hàn Vũ không phải là tuyệt tình mà còn là tha thứ cho nhà họ Hàn. “Xuân Yến, chú sẽ kêu người đưa đơn ly hôn đến đây ngay. Mong cháu bớt giận.”
“Hừ!” Phó Xuân Yến hừ lạnh một tiếng, nhìn Hàn Khoa bằng ánh mắt khinh bỉ. Lúc này điện thoại của cô ta vang lên, là Lý Hiền Tư gọi tới.
“Cuối cùng cũng gọi điện thoại tới, chứng tỏ bên ông ta đã thu phục xong rồi.” Phó Xuân Yến nở nụ cười hài lòng, bấm nút nghe máy. Nhưng Phó Xuân Yến còn chưa kịp lên tiếng thì đối diện đã vang lên tiếng mắng của Lý Hiền Tư.
“Phó Xuân Yến, chú tự nhận là chưa từng đắc tội cháu, tại sao cháu lại muốn hại Lý thị?”
Phó Xuân Yến nhắn mày, hỏi: “Chú Tư, chú hỏi thế là sao?”
Lý Hiền Tư trả lại Phó Xuân Yến câu nói nguyên xi của tổng giám đốc Vương lúc trước.
“Phó Xuân Yến, cháu muốn chết thì cũng đừng kéo nhà họ Lý chôn cùng. Từ giờ trở đi, Lý thị sẽ cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Phó ở tỉnh thành. Dù gì cháu cũng gọi chú là chú, chú thiện chí khuyên cháu rằng người mà cháu đã trêu vào, cháu sẽ không bao giờ tưởng tượng nổi người ta mạnh cỡ nào đâu. Đừng đụng vào cậu Hùng và cô Ngân nữa, cũng đừng tơ tưởng Ngọc Thanh.
Nếu không nhà họ Phó ở tỉnh thành cũng sẽ chôn cùng cháu.”
Nói xong, Lý Hiền Tư lập tức cúp mắt. Phó Xuân Yến đờ đẫn đứng tại chỗ, không rõ rốt cuộc là chuyện gì.
Hàn Khoa nhận thấy tình huống không ổn, vội nói: “Xuân Yến, sao vậy?”
“Lý thị đã xảy ra sự cố, kế hoạch chèn ép Ngọc Thanh của họ đã thất bại.”
Sắc mặt Phó Xuân Yến tràn đầy tối †ăm, trong lòng cảm giác thất bại. Hơn hai mươi năm cuộc đời, cô ta chưa bao giờ có cảm giác như thế này.
Hàn Khoa cũng ngẩn người, mà Phó Xuân Yến đã hoàn toàn nổi điên.
“AI!!!” Cô ta ném điện thoại xuống đất, sau đó kéo tóc mình như bà điên.
“Được! Được lắm! Xem ra tôi đã khinh thường các người rồi. Dám chơi chiêu này với tôi sao? Được lắm, Trần Hùng, Lâm Ngọc Ngân, các người chết đi cho tôi! Chết không có chỗ chôn!”
/1916
|