Tiếng va chạm ầm ĩ chấn động toàn trường, khiến đám đấu khuyển sủa ầm ĩ, cảm xúc trở nên phấn khởi.
Bất cứ ai ở đây cũng không thấy rõ Trần Hùng đã ra tay như thế nào, chỉ thấy Thịnh Quân đã văng ra ngoài như một viên đạn pháo, đập trúng vách tường khiến nó suýt nữa sập xuống. Tốc độ và lực lượng này khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm. Có lẽ đây không phải là lực lượng của nhân loại.
Bên kia, Thịnh Quân đã ngất xỉu nằm trên mặt đất. Trần Hùng ra tay lưu tình, không thì lúc này anh ta không chỉ ngất xỉu đâu.
Trần Hùng thu tay lại, nhìn lướt qua người ở đây.
“Từ giờ trở đi, tôi chính là Không của Bành Đại. Các anh có phục không?”
Sau mấy giây im lặng, tiếng hô vang lên: “Phục!”
“Tốt lắm.” Trần Hùng hài lòng gật dầu, sau đó nhìn Hoàng Phương. Hoàng Phương cũng mới hoàn hồn, sau đó mở vali ra. Trong vali chứa đầy tiền mặt.
“7 tỷ đồng.” Trần Hùng bình tĩnh nhìn mọi người: “Đêm nay, tôi cần hai trong số mọi người đi chấp hành nhiệm vụ với tôi. Tiền thuê là 7 tỷ. Ai đi, các anh tự quyết định đi”
Nói xong, Hoàng Phương khiêng Thịnh Quân đã hôn mê, đi theo Trần Hùng rời khỏi Bành Đại, thuận thế đóng cửa lại. Trong Bành Đại lại lập tức triển khai một trận hỗn chiến.
Một tiếng sau, Thẩm Đại Lực và Tưởng Môn Thần bầm dập bước ra từ Bành Đại.
“Thầy à, tôi không làm thầy thất vọng, đám bên trong đã bị đánh gục.”
“Lưu Trọng cũng gục rồi.”
Trần Hùng cũng không bất ngờ khi thấy Thẩm Đại Lực thắng trận, dù gì tên này cũng là quái thai trời sinh thần lực. Trần Hùng chỉ kinh ngạc về Tưởng Môn Thần, không ngờ người này có thể trụ đến cuối cùng.
“Anh có chắc là trước kia anh chỉ khiêng gạch trong công trường, chưa từng làm chuyện khác không?”
Tưởng Môn Thần nở nụ cười chất phác, không phù hợp với sự tích giết liên tiếp mấy người của anh ta.
“Anh Hùng, tôi không có bản lĩnh gì khác, chẳng qua là học cái gì cũng nhanh. Lúc trước cắm thép trên công trường, tôi chỉ xem người ta cắm một lần là biết. Bây giờ đến Bành Đại, chiêu thức như anh cường và anh Quân thì tôi cũng chỉ cần xem một lần là học được.”
Trần Hùng rất khiếp sợ, chẳng lẽ mình gặp phải thiên tài võ học? Trần Hùng vui vẻ cho Thẩm Đại Lực và Tưởng Môn Thần lên xe. Sau đó Trần Hùng lái xe chạy vào màn đêm, nhanh chóng mất hút trước mắt mọi người.
“Thầy ơi, lần này thầy dẫn chúng tôi đi làm nhiệm vụ gì vậy? Có thể nói một chút được không? Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Bành Đại, được tôi và Tưởng Môn Thần chấp hành, thật là kích động.”
Trên đường đi, Thẩm Đại Lực liên tục lải nhải. Nếu không phải lái xe thì Trần Hùng rất muốn đạp cho anh ta quỳ xuống như những lần trước.
Cùng lúc đó, trên đường quốc lộ từ tỉnh thành đến thành phố Bình Minh, hai chiếc Land Rover chạy băng băng trong đêm. Ghế sau của chiếc Land Rover chạy đằng sau là một người đàn ông tóc vàng. Người này tên là Hoàng Lâm, cao thủ do nhà họ Phó nuôi dưỡng. Anh †a mạnh cỡ nào thì còn chưa có định nghĩ cụ thể, tóm lại cường giả như Hoàng Lâm sẽ chỉ mạnh hơn Nhạc Trường chứ không hề yếu hơn.
Bất cứ ai ở đây cũng không thấy rõ Trần Hùng đã ra tay như thế nào, chỉ thấy Thịnh Quân đã văng ra ngoài như một viên đạn pháo, đập trúng vách tường khiến nó suýt nữa sập xuống. Tốc độ và lực lượng này khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm. Có lẽ đây không phải là lực lượng của nhân loại.
Bên kia, Thịnh Quân đã ngất xỉu nằm trên mặt đất. Trần Hùng ra tay lưu tình, không thì lúc này anh ta không chỉ ngất xỉu đâu.
Trần Hùng thu tay lại, nhìn lướt qua người ở đây.
“Từ giờ trở đi, tôi chính là Không của Bành Đại. Các anh có phục không?”
Sau mấy giây im lặng, tiếng hô vang lên: “Phục!”
“Tốt lắm.” Trần Hùng hài lòng gật dầu, sau đó nhìn Hoàng Phương. Hoàng Phương cũng mới hoàn hồn, sau đó mở vali ra. Trong vali chứa đầy tiền mặt.
“7 tỷ đồng.” Trần Hùng bình tĩnh nhìn mọi người: “Đêm nay, tôi cần hai trong số mọi người đi chấp hành nhiệm vụ với tôi. Tiền thuê là 7 tỷ. Ai đi, các anh tự quyết định đi”
Nói xong, Hoàng Phương khiêng Thịnh Quân đã hôn mê, đi theo Trần Hùng rời khỏi Bành Đại, thuận thế đóng cửa lại. Trong Bành Đại lại lập tức triển khai một trận hỗn chiến.
Một tiếng sau, Thẩm Đại Lực và Tưởng Môn Thần bầm dập bước ra từ Bành Đại.
“Thầy à, tôi không làm thầy thất vọng, đám bên trong đã bị đánh gục.”
“Lưu Trọng cũng gục rồi.”
Trần Hùng cũng không bất ngờ khi thấy Thẩm Đại Lực thắng trận, dù gì tên này cũng là quái thai trời sinh thần lực. Trần Hùng chỉ kinh ngạc về Tưởng Môn Thần, không ngờ người này có thể trụ đến cuối cùng.
“Anh có chắc là trước kia anh chỉ khiêng gạch trong công trường, chưa từng làm chuyện khác không?”
Tưởng Môn Thần nở nụ cười chất phác, không phù hợp với sự tích giết liên tiếp mấy người của anh ta.
“Anh Hùng, tôi không có bản lĩnh gì khác, chẳng qua là học cái gì cũng nhanh. Lúc trước cắm thép trên công trường, tôi chỉ xem người ta cắm một lần là biết. Bây giờ đến Bành Đại, chiêu thức như anh cường và anh Quân thì tôi cũng chỉ cần xem một lần là học được.”
Trần Hùng rất khiếp sợ, chẳng lẽ mình gặp phải thiên tài võ học? Trần Hùng vui vẻ cho Thẩm Đại Lực và Tưởng Môn Thần lên xe. Sau đó Trần Hùng lái xe chạy vào màn đêm, nhanh chóng mất hút trước mắt mọi người.
“Thầy ơi, lần này thầy dẫn chúng tôi đi làm nhiệm vụ gì vậy? Có thể nói một chút được không? Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Bành Đại, được tôi và Tưởng Môn Thần chấp hành, thật là kích động.”
Trên đường đi, Thẩm Đại Lực liên tục lải nhải. Nếu không phải lái xe thì Trần Hùng rất muốn đạp cho anh ta quỳ xuống như những lần trước.
Cùng lúc đó, trên đường quốc lộ từ tỉnh thành đến thành phố Bình Minh, hai chiếc Land Rover chạy băng băng trong đêm. Ghế sau của chiếc Land Rover chạy đằng sau là một người đàn ông tóc vàng. Người này tên là Hoàng Lâm, cao thủ do nhà họ Phó nuôi dưỡng. Anh †a mạnh cỡ nào thì còn chưa có định nghĩ cụ thể, tóm lại cường giả như Hoàng Lâm sẽ chỉ mạnh hơn Nhạc Trường chứ không hề yếu hơn.
/1916
|