Bịch!
Lại thêm một cú đấm. Trong bầu trời đêm, Hoàng Lâm cất tiếng hét tuyệt vọng. Bả vai của anh ta đã bị Thẩm Đại Lực đấm vỡ. Không hợp lý chút nào, tại sao trên thế giới này lại có kẻ biến thái đến mức ăn mười mấy nhát dao mà không nhắn mày một chút.
Bên kia, Trần Hùng bước tới, ngăn cản Thẩm Đại Lực đang định đấm vỡ sọ Hoàng Lâm.
Trần Hùng rất hài lòng với trận chiến đầu tiên của Thẩm Đại Lực và Tưởng Môn Thần. Anh cúi xuống, túm cổ áo Hoàng Lâm.
“Tên tôi là Trần Hùng, chắc anh cũng đã nghe tên tôi rồi nhỉ. Phó Xuân Yến phái anh đến đúng không?”
Mặc dù vừa rồi Trần Hùng không ra tay, nhưng lúc này chỉ riêng khí thế trên người anh đã khiến Hoàng Lâm tuyệt vọng. “Hôm nay tôi sẽ không giết anh. Không phải là vì tôi kiêng kỵ nhà họ Phó, mà là muốn anh trở về truyền lời giúp tôi, đám gia tộc ở tỉnh thành xưa nay luôn khinh thường thành phố trực thuộc tỉnh Tam Giang. Các anh ăn trên ngồi trước, tự nhận là thượng đế. Nhưng từ giờ trở đi, thành phố Bình Minh ở Tam Giang sẽ trở thành khu vực cấm của thượng đế”
Nghe vậy, đầu óc Hoàng Lâm trống rỗng. Cuối cùng chỉ còn lại mấy chữ “khu vực cấm của thượng để” vang vọng trong đầu anh ta. Khu vực cấm của thượng đế, ngay cả thượng đế cũng không dễ dàng đặt chân đến nơi này. Kẻ xông vào sẽ phải chết!
Đêm khuya, tại nhà họ Phó.
Phó Xuân Yến bừng tỉnh từ trong giấc ngủ mơ. Sau khi nghe tin đám Hoàng Lâm đã bị tiêu diệt từ trinh thám nhà họ Phó, cô ta lại ném điện thoại xuống đất.
“Không thể nào! Mặc dù đám Hoàng Lâm không phải là tay đấm mạnh nhất nhà họ Phó, nhưng dư sức đối phó với đám rác rưởi ở Bình Minh! Trừ phi tên Trần Hùng kia đúng là hoàng đế ngầm của Bình Minh như lời đồn, không thì anh ta không thể nào là đối thủ của Hoàng Lâm!”
Phó Xuân Yến mặc quần áo, chạy xuống lầu. “Muốn chơi đúng không? Trần Hùng, anh giỏi lắm, dám lôi kéo toàn bộ thế giới ngầm của Bình Minh đối đầu với nhà họ Phó! Được lắm, đêm nay tôi sẽ cho toàn bộ thế giới ngầm của Bình Minh biến mất luôn!”
Thua hai trận liên tục khiến loại người chưa bao giờ thua như Phó Xuân Yến không thể tiếp thụ sự đả kích này. Cô ta đã hoàn toàn nổi điên.
Sau khi xuống lầu, Phó Xuân Yến quyết định sẽ vận dụng quyền thế của nhà họ Phó ở tỉnh thành, triệu tập nhân thủ tới Bình Minh lật tung cả thành phố lên. Cô ta muốn Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân quỳ trước mặt cô ta, sau đó tra tấn họ bằng cách tàn nhẫn nhất để rửa nỗi nhục này.
Song khi vừa xuống lầu, cô ta đã thấy một người đàn ông trung niên đeo kính ngồi trên sofa uống trà. Phó Xuân Yến ngẩn người: “Cha còn chưa ngủ ạ?”
Người này tên là Phó Văn, cha của Phó Xuân Yến, đồng thời cũng là gia chủ nhà họ Phó.
“Con định đi đâu?” Phó Văn bình tĩnh hỏi.
Phó Xuân Yến không giấu diếm mà trả lời: “Cha, cha cũng biết chuyện của nhà họ Hàn rồi đấy. Hôm nay con phái Hoàng Lâm dẫn người đến thành phố Bình Minh báo thù, nhưng đám Hoàng Lâm lại bị tiêu diệt hết sạch. Tên Trần Hùng kia chẳng qua chỉ là con dòi sống dưới cống ngầm của Bình Minh mà cũng dám năm lần bảy lượt đối đầu với nhà họ Phó chúng ta, bây giờ con sẽ dẫn người đến đó giết chết anh ta!”
Choang!
Phó Văn đột nhiên ném ly trà xuống đất, nổi trận lôi đình: “Con đã càn quấy đủ chưa?”
“Cha!” Phó Xuân Yến ngây người.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bao giờ thấy cha mình giận dữ đến thế.
Lại thêm một cú đấm. Trong bầu trời đêm, Hoàng Lâm cất tiếng hét tuyệt vọng. Bả vai của anh ta đã bị Thẩm Đại Lực đấm vỡ. Không hợp lý chút nào, tại sao trên thế giới này lại có kẻ biến thái đến mức ăn mười mấy nhát dao mà không nhắn mày một chút.
Bên kia, Trần Hùng bước tới, ngăn cản Thẩm Đại Lực đang định đấm vỡ sọ Hoàng Lâm.
Trần Hùng rất hài lòng với trận chiến đầu tiên của Thẩm Đại Lực và Tưởng Môn Thần. Anh cúi xuống, túm cổ áo Hoàng Lâm.
“Tên tôi là Trần Hùng, chắc anh cũng đã nghe tên tôi rồi nhỉ. Phó Xuân Yến phái anh đến đúng không?”
Mặc dù vừa rồi Trần Hùng không ra tay, nhưng lúc này chỉ riêng khí thế trên người anh đã khiến Hoàng Lâm tuyệt vọng. “Hôm nay tôi sẽ không giết anh. Không phải là vì tôi kiêng kỵ nhà họ Phó, mà là muốn anh trở về truyền lời giúp tôi, đám gia tộc ở tỉnh thành xưa nay luôn khinh thường thành phố trực thuộc tỉnh Tam Giang. Các anh ăn trên ngồi trước, tự nhận là thượng đế. Nhưng từ giờ trở đi, thành phố Bình Minh ở Tam Giang sẽ trở thành khu vực cấm của thượng đế”
Nghe vậy, đầu óc Hoàng Lâm trống rỗng. Cuối cùng chỉ còn lại mấy chữ “khu vực cấm của thượng để” vang vọng trong đầu anh ta. Khu vực cấm của thượng đế, ngay cả thượng đế cũng không dễ dàng đặt chân đến nơi này. Kẻ xông vào sẽ phải chết!
Đêm khuya, tại nhà họ Phó.
Phó Xuân Yến bừng tỉnh từ trong giấc ngủ mơ. Sau khi nghe tin đám Hoàng Lâm đã bị tiêu diệt từ trinh thám nhà họ Phó, cô ta lại ném điện thoại xuống đất.
“Không thể nào! Mặc dù đám Hoàng Lâm không phải là tay đấm mạnh nhất nhà họ Phó, nhưng dư sức đối phó với đám rác rưởi ở Bình Minh! Trừ phi tên Trần Hùng kia đúng là hoàng đế ngầm của Bình Minh như lời đồn, không thì anh ta không thể nào là đối thủ của Hoàng Lâm!”
Phó Xuân Yến mặc quần áo, chạy xuống lầu. “Muốn chơi đúng không? Trần Hùng, anh giỏi lắm, dám lôi kéo toàn bộ thế giới ngầm của Bình Minh đối đầu với nhà họ Phó! Được lắm, đêm nay tôi sẽ cho toàn bộ thế giới ngầm của Bình Minh biến mất luôn!”
Thua hai trận liên tục khiến loại người chưa bao giờ thua như Phó Xuân Yến không thể tiếp thụ sự đả kích này. Cô ta đã hoàn toàn nổi điên.
Sau khi xuống lầu, Phó Xuân Yến quyết định sẽ vận dụng quyền thế của nhà họ Phó ở tỉnh thành, triệu tập nhân thủ tới Bình Minh lật tung cả thành phố lên. Cô ta muốn Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân quỳ trước mặt cô ta, sau đó tra tấn họ bằng cách tàn nhẫn nhất để rửa nỗi nhục này.
Song khi vừa xuống lầu, cô ta đã thấy một người đàn ông trung niên đeo kính ngồi trên sofa uống trà. Phó Xuân Yến ngẩn người: “Cha còn chưa ngủ ạ?”
Người này tên là Phó Văn, cha của Phó Xuân Yến, đồng thời cũng là gia chủ nhà họ Phó.
“Con định đi đâu?” Phó Văn bình tĩnh hỏi.
Phó Xuân Yến không giấu diếm mà trả lời: “Cha, cha cũng biết chuyện của nhà họ Hàn rồi đấy. Hôm nay con phái Hoàng Lâm dẫn người đến thành phố Bình Minh báo thù, nhưng đám Hoàng Lâm lại bị tiêu diệt hết sạch. Tên Trần Hùng kia chẳng qua chỉ là con dòi sống dưới cống ngầm của Bình Minh mà cũng dám năm lần bảy lượt đối đầu với nhà họ Phó chúng ta, bây giờ con sẽ dẫn người đến đó giết chết anh ta!”
Choang!
Phó Văn đột nhiên ném ly trà xuống đất, nổi trận lôi đình: “Con đã càn quấy đủ chưa?”
“Cha!” Phó Xuân Yến ngây người.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bao giờ thấy cha mình giận dữ đến thế.
/1916
|