Soạt Viên thuốc màu đen được Thanh Thảo nuốt xuống thực quản và đi vào dạ dày của bé.
Bé đang gằn giọng, như thể muốn nhổ viên thuốc ra, nhưng vô ích.
“Các người đang làm gì vậy, giết người rồi.”
Lưu Ánh Nguyệt không thể thoát khỏi xiềng xích của hai người đàn ông to lớn, vì vậy bà ấy chỉ có thể hét lớn, cố gắng thu hút sự chú ý của những người xung quanh đến giúp họ.
Lúc này bọn họ cách cổng trường mẫu giáo không xa.
Tiếng hét của Lưu Ánh Nguyệt đã khiến cho nhiều phụ huynh học sinh và giáo viên ở đó chú ý.
Trong tích tắc, nhiều người đã chạy về phía này.
“Im đi người đàn bà thối.”
Phó Xuân Yến tát một phát vào mặt Lưu Ánh Nguyệt. Tuy nhiên, Lưu Ảnh Nguyệt hoàn toàn không quan tâm đến lời đe dọa của cô ta, và tiếp tục kêu cứu.
“Các người muốn làm gì, bắt cóc?”
Đúng lúc này, trước cổng trường mầm non, một nhóm giáo viên và phụ huynh cùng nhân viên bảo vệ lao vào đây.
Thấy thế, Phó Xuân Yến và hai người đàn ông mang đồ đen đã quay lại chiếc Porsche kia.
Porsche rời đi, Lưu Ánh Nguyệt vội vàng ôm lấy Chu Hiểu Dao.
“Thanh Thảo, người phụ nữ đó đã cho con ăn thứ gì?”
“Nhanh, mau nhổ ra đi.”
Thanh Thảo bắt đầu nôn mửa, nhưng viên thuốc tan trong miệng, không thể nôn ra nữa.
Phụt Cuối cùng, Thanh Thảo phun ra một ngụm máu đen, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Cảnh tượng này khiến Lưu Ánh Nguyệt kinh hãi.
“Thanh Thảo, Thanh Thảo, đừng làm bà ngoại sợ.”
“Thanh Thảo, dậy đi”
“Nào, hãy đưa cháu gái tôi đến bệnh viện, làm ơn.” Trần Hùng ở trên xe đang cấp tốc gọi điện thoại cho Lưu Ánh Nguyệt, nhưng không ai trả lời.
Cuối cùng, khi cuộc gọi được kết nối, Trần Hùng nghe thấy tiếng kêu của Lưu Ảnh Nguyệt từ bên kia.
Thanh Thảo xảy ra chuyện rồi, Trần Hùng, Thanh Thảo đã xảy ra chuyện.”
“Người phụ nữ kia, nói là bằng hữu của cậu, nếu Thanh Thảo có chuyện gì, tôi làm quỷ cũng sẽ không tha cho cậu.”
Đại não của Trần Hùng nổ vang một tiếng, điện thoại từ trên tay anh rơi xuống đất.
Điều khiến anh lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Không ai có thể nghĩ rằng Minh Thành lại ra tay độc ác và tàn nhẫn như vậy, lại ra tay tra tấn một bé gái mới hơn năm tuổi.
Lúc này Trần Hùng quên mất phẫn nộ.
Toàn thân anh bao phủ một tầng hoảng sợ, Thanh Thảo tuyệt đối không thể gặp nạn, tuyệt đối không thể. Trần Hùng đạp ga phóng nhanh về thành phố Bình Minh.
Nắng như thiêu đốt, nhiệt độ hôm nay ít nhất cũng đến 30 độ. Nhưng nó cho Trần Hùng cảm giác như đang ở trong một động bắng.
Khi anh vừa đến bệnh viện, Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Dũng đều đã đến.
Trong phòng điều trị của bệnh viện, một số bác sĩ đã rửa dạ dày cho Lâm Thanh Thảo, sau đó lấy chất cặn bã trong dạ dày của bé để xét nghiệm.
Đồng thời, họ vẫn đang khám sức khỏe cho Thanh Thảo.
Tuy nhiên, đã hơn một giờ trôi qua kể từ khi Lâm Thanh Thảo được đưa đến bệnh viện.
Thanh Thảo hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại, môi bắt đầu thâm đen.
Các bác sĩ ở đây dường như chưa bao giờ nhìn thấy triệu chứng này, và sau khi xét nghiệm chất cặn bã, họ cũng không thể phân tích nó là gì.
Ở cửa, Lâm Ngọc Ngân và Lưu Ánh Nguyệt đã vô cùng sốt ruột đợi ở đó.
Lưu Ánh Nguyệt cảm thấy cả người mất mác suy sụp, mặc dù ngày thường bà ấy thích gọi Thanh Thảo là con chồng trước.
Nhưng là, trong sâu thẳm trái tim, bà rất quan tâm đến cháu gái của mình.
Bé đang gằn giọng, như thể muốn nhổ viên thuốc ra, nhưng vô ích.
“Các người đang làm gì vậy, giết người rồi.”
Lưu Ánh Nguyệt không thể thoát khỏi xiềng xích của hai người đàn ông to lớn, vì vậy bà ấy chỉ có thể hét lớn, cố gắng thu hút sự chú ý của những người xung quanh đến giúp họ.
Lúc này bọn họ cách cổng trường mẫu giáo không xa.
Tiếng hét của Lưu Ánh Nguyệt đã khiến cho nhiều phụ huynh học sinh và giáo viên ở đó chú ý.
Trong tích tắc, nhiều người đã chạy về phía này.
“Im đi người đàn bà thối.”
Phó Xuân Yến tát một phát vào mặt Lưu Ánh Nguyệt. Tuy nhiên, Lưu Ảnh Nguyệt hoàn toàn không quan tâm đến lời đe dọa của cô ta, và tiếp tục kêu cứu.
“Các người muốn làm gì, bắt cóc?”
Đúng lúc này, trước cổng trường mầm non, một nhóm giáo viên và phụ huynh cùng nhân viên bảo vệ lao vào đây.
Thấy thế, Phó Xuân Yến và hai người đàn ông mang đồ đen đã quay lại chiếc Porsche kia.
Porsche rời đi, Lưu Ánh Nguyệt vội vàng ôm lấy Chu Hiểu Dao.
“Thanh Thảo, người phụ nữ đó đã cho con ăn thứ gì?”
“Nhanh, mau nhổ ra đi.”
Thanh Thảo bắt đầu nôn mửa, nhưng viên thuốc tan trong miệng, không thể nôn ra nữa.
Phụt Cuối cùng, Thanh Thảo phun ra một ngụm máu đen, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Cảnh tượng này khiến Lưu Ánh Nguyệt kinh hãi.
“Thanh Thảo, Thanh Thảo, đừng làm bà ngoại sợ.”
“Thanh Thảo, dậy đi”
“Nào, hãy đưa cháu gái tôi đến bệnh viện, làm ơn.” Trần Hùng ở trên xe đang cấp tốc gọi điện thoại cho Lưu Ánh Nguyệt, nhưng không ai trả lời.
Cuối cùng, khi cuộc gọi được kết nối, Trần Hùng nghe thấy tiếng kêu của Lưu Ảnh Nguyệt từ bên kia.
Thanh Thảo xảy ra chuyện rồi, Trần Hùng, Thanh Thảo đã xảy ra chuyện.”
“Người phụ nữ kia, nói là bằng hữu của cậu, nếu Thanh Thảo có chuyện gì, tôi làm quỷ cũng sẽ không tha cho cậu.”
Đại não của Trần Hùng nổ vang một tiếng, điện thoại từ trên tay anh rơi xuống đất.
Điều khiến anh lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Không ai có thể nghĩ rằng Minh Thành lại ra tay độc ác và tàn nhẫn như vậy, lại ra tay tra tấn một bé gái mới hơn năm tuổi.
Lúc này Trần Hùng quên mất phẫn nộ.
Toàn thân anh bao phủ một tầng hoảng sợ, Thanh Thảo tuyệt đối không thể gặp nạn, tuyệt đối không thể. Trần Hùng đạp ga phóng nhanh về thành phố Bình Minh.
Nắng như thiêu đốt, nhiệt độ hôm nay ít nhất cũng đến 30 độ. Nhưng nó cho Trần Hùng cảm giác như đang ở trong một động bắng.
Khi anh vừa đến bệnh viện, Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Dũng đều đã đến.
Trong phòng điều trị của bệnh viện, một số bác sĩ đã rửa dạ dày cho Lâm Thanh Thảo, sau đó lấy chất cặn bã trong dạ dày của bé để xét nghiệm.
Đồng thời, họ vẫn đang khám sức khỏe cho Thanh Thảo.
Tuy nhiên, đã hơn một giờ trôi qua kể từ khi Lâm Thanh Thảo được đưa đến bệnh viện.
Thanh Thảo hôn mê không có dấu hiệu tỉnh lại, môi bắt đầu thâm đen.
Các bác sĩ ở đây dường như chưa bao giờ nhìn thấy triệu chứng này, và sau khi xét nghiệm chất cặn bã, họ cũng không thể phân tích nó là gì.
Ở cửa, Lâm Ngọc Ngân và Lưu Ánh Nguyệt đã vô cùng sốt ruột đợi ở đó.
Lưu Ánh Nguyệt cảm thấy cả người mất mác suy sụp, mặc dù ngày thường bà ấy thích gọi Thanh Thảo là con chồng trước.
Nhưng là, trong sâu thẳm trái tim, bà rất quan tâm đến cháu gái của mình.
/1916
|