Buổi tối cùng ngày, Phó Xuân Long lái xe đến thành phố Bình Minh, theo sau là Hoài Đăng.
Hoài Đăng năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, với một vết sẹo đỏ trên trán, trông rất đáng sợ.
Mặc dù bây giờ đã ở độ tuổi trung niên, nhưng ông ta vẫn có thói quen thích mặc bộ đồ sơ mi màu xanh lá cây, trông rất sắt đá và độc đoán.
“Một tên Trần Hùng hèn mọn, tôi cứ thẳng tay giết chết, tại sao phải bày lắm thủ tục phiền phức vậy?”
Giọng Hoài Đăng trầm và đầy.
Phó Xuân Long trả lời: “Chú Hoài Đăng, chú không biết rằng thân thủ tên Trần Hùng đó rất điêu luyện, trước kia đã từng ở nước ngoài, và vài ngày trước, anh ta đã giết một nhóm lính đánh thuê của nước ngoài.”
Hoài Đăng nhưởng mày: “Cho nên, ý của cậu là, tôi cũng xuất thân là lính đánh thuê, không phải đối thủ của tên Trần Hùng kia?”
Phó Xuân Long nhận ra rằng mình đã nói điều gì đó sai và hít một hơi. Đừng tưởng rằng anh ta là cậu hai của nhà họ Phó, nhưng ở trước mặt Hoài Đăng, anh ta vẫn cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Anh ta không sợ Hoài Đăng, nhưng từ tận đáy lòng, anh ta không thích tính khí tỏa ra từ Hoài Đăng.
“Chú Hoài Đăng, chủ hiểu lầm cháu rồi.”
Phó Xuân Long vội vàng giải thích: “Chỉ là hiện tại, kế hoạch lớn của tỉnh thành sắp tiến hành. Đến lúc đó, vẫn cần đến chủ Hoài Đăng và chủ Phó Nghị ra tay giúp đỡ.”
“Trước khi kế hoạch bắt đầu, ba tôi không muốn có bất kỳ rắc rối nào xảy ra.”
“Vậy, mổ gà lại dùng dao mổ trâu sao?”
“Đối phó với tên Trần Hùng bé nhỏ kia, cứ để lũ chó ở thành phố Bình Minh xử lý, đâu cần phiền đến chủ Hoài Đăng đích thân ra tay”
Hoài Đăng tiếp tục nghịch vỏ đạn và nói: “Tùy ý các cậu, muốn làm gì thì làm, nhưng tôi nghe nói Phó Lai đã bị Trần Hùng giết.”
“Nếu có cơ hội, tôi muốn diện kiến xem, rốt cuộc tên Trần Hùng kia đã dùng thủ đoạn gì mà có thể đánh gục Hoàng Phúc dưới tay anh ta”.
Hoài Đăng là một người hiểu chiến từ khi còn trẻ, và bây giờ dù ở độ tuổi trung niên thì ông ta vẫn như vậy.
Khi mặt trời lặn, hoàng hôn buông xuống.
Trong một nhà hàng cao cấp, Phó Xuân Long gọi một bàn lớn đồ ăn ngon.
Phó Xuân Long và Hoài Đăng đang ở trong phòng riêng.
Phó Xuân Long ngồi vào bàn ăn, trong khi Hoài Đăng đang ngồi đối diện cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lý Minh cùng mấy tên tay sai của anh ta bước vào.
“Ông chủ Mình thật là phô trương.”
“Đem theo nhiều người như vậy, chẳng lẽ là anh sợ chúng tôi sẽ ăn thịt anh sao?”
Ngay khi Lý Minh bước vào cửa, giọng nói đùa cợt của Phó Xuân Long vang lên.
Lý Minh sửng sốt, vội vàng xoay người nói với đám người phía sau: “Cút ra ngoài mau, ai bảo các người đi theo vào?”
Đám tay sai đó vội vã rời khỏi phòng và đóng cửa lại.
Lý Minh chắp tay chào với Phó Xuân Long và sau đó ngồi xuống. “Ngưỡng mộ cậu chủ nhà họ Phó từ lâu, hôm nay cậu chủ nhà họ Phó đích thân lặn lội đường xa từ tỉnh thành đến tìm tôi, không biết có chuyện quan trọng gì?”
Đôi lông mày Phó Xuân Long cau lại, nói: “Tôi tìm ông chủ Minh đến đây, tất nhiên là có chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?”
Lý Minh tỏ vẻ khó hiểu.
Ngày thường, anh ta không hề liên quan gì đến nhà họ Phó ở tỉnh thành.
Phó Xuân Long đột nhiên chạy đến và báo có chuyện tốt, có phải đến để chọc cười chăng?
t Mặc dù trong lòng Lý Minh nghĩ điều này thật nực cười, nhưng anh không biểu hiện ra bên ngoài.
“Cậu chủ Long có chuyện gì cứ nói thẳng.”
“Lý Minh tôi là một người thôi tục, và tôi không thích vòng vo.”
“Được.”
Phó Xuân Long gật đầu và nói, “Nếu đã như vậy, Phó Xuân Long tôi sẽ không vòng vo nữa.”
Hoài Đăng năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, với một vết sẹo đỏ trên trán, trông rất đáng sợ.
Mặc dù bây giờ đã ở độ tuổi trung niên, nhưng ông ta vẫn có thói quen thích mặc bộ đồ sơ mi màu xanh lá cây, trông rất sắt đá và độc đoán.
“Một tên Trần Hùng hèn mọn, tôi cứ thẳng tay giết chết, tại sao phải bày lắm thủ tục phiền phức vậy?”
Giọng Hoài Đăng trầm và đầy.
Phó Xuân Long trả lời: “Chú Hoài Đăng, chú không biết rằng thân thủ tên Trần Hùng đó rất điêu luyện, trước kia đã từng ở nước ngoài, và vài ngày trước, anh ta đã giết một nhóm lính đánh thuê của nước ngoài.”
Hoài Đăng nhưởng mày: “Cho nên, ý của cậu là, tôi cũng xuất thân là lính đánh thuê, không phải đối thủ của tên Trần Hùng kia?”
Phó Xuân Long nhận ra rằng mình đã nói điều gì đó sai và hít một hơi. Đừng tưởng rằng anh ta là cậu hai của nhà họ Phó, nhưng ở trước mặt Hoài Đăng, anh ta vẫn cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Anh ta không sợ Hoài Đăng, nhưng từ tận đáy lòng, anh ta không thích tính khí tỏa ra từ Hoài Đăng.
“Chú Hoài Đăng, chủ hiểu lầm cháu rồi.”
Phó Xuân Long vội vàng giải thích: “Chỉ là hiện tại, kế hoạch lớn của tỉnh thành sắp tiến hành. Đến lúc đó, vẫn cần đến chủ Hoài Đăng và chủ Phó Nghị ra tay giúp đỡ.”
“Trước khi kế hoạch bắt đầu, ba tôi không muốn có bất kỳ rắc rối nào xảy ra.”
“Vậy, mổ gà lại dùng dao mổ trâu sao?”
“Đối phó với tên Trần Hùng bé nhỏ kia, cứ để lũ chó ở thành phố Bình Minh xử lý, đâu cần phiền đến chủ Hoài Đăng đích thân ra tay”
Hoài Đăng tiếp tục nghịch vỏ đạn và nói: “Tùy ý các cậu, muốn làm gì thì làm, nhưng tôi nghe nói Phó Lai đã bị Trần Hùng giết.”
“Nếu có cơ hội, tôi muốn diện kiến xem, rốt cuộc tên Trần Hùng kia đã dùng thủ đoạn gì mà có thể đánh gục Hoàng Phúc dưới tay anh ta”.
Hoài Đăng là một người hiểu chiến từ khi còn trẻ, và bây giờ dù ở độ tuổi trung niên thì ông ta vẫn như vậy.
Khi mặt trời lặn, hoàng hôn buông xuống.
Trong một nhà hàng cao cấp, Phó Xuân Long gọi một bàn lớn đồ ăn ngon.
Phó Xuân Long và Hoài Đăng đang ở trong phòng riêng.
Phó Xuân Long ngồi vào bàn ăn, trong khi Hoài Đăng đang ngồi đối diện cửa sổ và nhìn ra ngoài.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lý Minh cùng mấy tên tay sai của anh ta bước vào.
“Ông chủ Mình thật là phô trương.”
“Đem theo nhiều người như vậy, chẳng lẽ là anh sợ chúng tôi sẽ ăn thịt anh sao?”
Ngay khi Lý Minh bước vào cửa, giọng nói đùa cợt của Phó Xuân Long vang lên.
Lý Minh sửng sốt, vội vàng xoay người nói với đám người phía sau: “Cút ra ngoài mau, ai bảo các người đi theo vào?”
Đám tay sai đó vội vã rời khỏi phòng và đóng cửa lại.
Lý Minh chắp tay chào với Phó Xuân Long và sau đó ngồi xuống. “Ngưỡng mộ cậu chủ nhà họ Phó từ lâu, hôm nay cậu chủ nhà họ Phó đích thân lặn lội đường xa từ tỉnh thành đến tìm tôi, không biết có chuyện quan trọng gì?”
Đôi lông mày Phó Xuân Long cau lại, nói: “Tôi tìm ông chủ Minh đến đây, tất nhiên là có chuyện tốt.”
“Chuyện tốt?”
Lý Minh tỏ vẻ khó hiểu.
Ngày thường, anh ta không hề liên quan gì đến nhà họ Phó ở tỉnh thành.
Phó Xuân Long đột nhiên chạy đến và báo có chuyện tốt, có phải đến để chọc cười chăng?
t Mặc dù trong lòng Lý Minh nghĩ điều này thật nực cười, nhưng anh không biểu hiện ra bên ngoài.
“Cậu chủ Long có chuyện gì cứ nói thẳng.”
“Lý Minh tôi là một người thôi tục, và tôi không thích vòng vo.”
“Được.”
Phó Xuân Long gật đầu và nói, “Nếu đã như vậy, Phó Xuân Long tôi sẽ không vòng vo nữa.”
/1916
|