Đây là bản sao hoàn chỉnh cho nhân vật trước đây của Lâm Ngọc Ngân.
Mục đích là nhân lúc Lâm Ngọc Ngân bị hàng nghìn người giẫm đạp, để Vương Hoa Thiến lại gặm nhấm chiếc bánh ăn dở của Lâm Ngọc Ngân.
Đồng thời, Vương Hoa Thiến cũng cố tình tung tin về mối quan hệ giữa cô và Lâm Ngọc Ngân khi còn là bạn cùng lớp.
Sau đó cô ta giả vờ cảm thấy có lỗi với Lâm Ngọc Ngân.
Hiệu quả tốt giống như đám người Điền Phi Vũ mong đợi, không lâu sau, vô số người bắt đầu so sánh Vương Hoa Thiến và Lâm Ngọc Ngân.
Lại là một đêm, trên khắp diễn đàn đều là tiếng chà đạp Lâm Ngọc Ngân.
Vương Hoa Thiến giẫm lên xương máu của Lâm Ngọc Ngân, trèo đẩy lên đầu.
Trong phòng làm việc, Lâm Ngọc Ngân mặt không chút máu.
Trái tim cô dường như bị một tảng đá lớn chặn lại, cơn tức này, trước sau không có cách nào đè xuống được.
“Cô Ngân, trước đây cô thực sự là bạn cùng lớp với Vương Hoa Thiến đó sao?”
“Đây là một sự bịa đặt ác ý khác của tập đoàn Phi Vũ, muốn Vương Hoa Thiến giẫm lên người cô để lên cao sao?”
Trần Hùng đã cho Huỳnh Phong ba ngày, nhưng bây giờ đã là ngày thứ hai.
Tuy nhiên, ngay cả vua truyền thông mới ở Thành phố Khánh cũng bị lép vế trước hiện trạng trên mạng.
Hơn nữa, cùng với việc tập đoàn Phi Vũ bên đó tạo dựng hình tượng cho Vương Hoa
Thiến, rồi có dụng ý xấu ràng buộc với Lâm Ngọc Ngân để so sánh, khiến tình hình ngày càng xấu đi.
Lâm Ngọc Ngân gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi và cô ta từng là bạn học của Học viện thiết kế Tường Vi Tím.
“Hơn nữa khi đó, cả hai chúng tôi đều là học sinh vô cùng xuất sắc ở trường, và chúng tôi là bạn tốt của nhau.”
“Nhưng sau đó có một lần, Vương Hoa Thiến đã đánh cắp thiết kế của tôi và giành lấy hạn ngạch du học đáng lẽ thuộc về tôi, và chúng tôi đã chấm dứt từ đó.”
Lời vừa nói xong, Huỳnh Phong hơi run lên.
Có một tia sáng đột ngột trong mắt anh ta, giống như vừa khám phá ra thế giới mới.
“Cô Ngân, sao cô không nói những chuyện này sớm hơn?”
Lâm Ngọc Ngân giật mình nói: “Anh Phong, chuyện này có quan trọng không?”
“Quan trọng, cái này quá quan trọng.” Huỳnh Phong vô cùng thích thú: “Cô
Ngân, cô có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra khi Vương Hoa Thiến ăn trộm thiết kế của cô hồi đó không?” Lâm Ngọc Ngân vội vàng gật đầu, cô sắp xếp lại lời nói một chút.
Sau đó, đem chuyện Vương Hoa Thiến đã đánh cắp thiết kế của cô và sử dụng thủ đoạn hèn hạ để được đến học viện Ivory ở Ý, kể hết lại với Huỳnh Phong.
Đồng thời, Lâm Ngọc Ngân cũng kể về những chuyện Vương Hoa Thiến làm sau khi đến Ý, cô ta đã dùng thủ đoạn, lợi dụng quản lý điều hành cấp cao Gucci, cuối cùng là chuyện bị Michelle khai trừ.
Khi Lâm Ngọc Ngân kể xong hết mọi chuyện.
Trên gương mặt hai ngày nay toàn mây giông của Huỳnh Phong, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
Mây đen tan biến, rẽ mây thấy trời.
“Cô Ngân, những thứ cô nói, có thể lấy ra chứng gì không?”
Lâm Ngọc Ngân suy nghĩ một chút, nói: “Tôi không thể, nhưng ngài Michelle nhất định “Thực sự quá tốt rồi.”
Huỳnh Phong hào hứng: “Cô Ngân, tôi đã tìm ra cách để đánh thắng khắc phục khó khăn này rồi.”
“Khi đó, chúng ta không chỉ có thể giành được vị trí đề xuất của Nam Đô Phong Nhã, mà đồng thời, chúng ta hoàn toàn có thể giấm chết thương hiệu mới của tập đoàn Phi Vũ.”
Lâm Ngọc Ngân mắt sáng lên.
Nhưng ngay sau đó cô lại trở nên mờ mịt một chút: “Anh Phong, anh đang muốn đem những chuyện đó của Vương Hoa Thiến lộ ra ngoài ấy chứ?”
“Nhưng cho dù bây giờ có lộ ra, e rằng sẽ không ai tin.”
“Lùi lại một bước mà nói, cho dù có người tin rằng, thiết kế cá nhân của tôi cũng đã sụp đổ, thì cũng không có cách nào dựng lên lại được.”
“Nói không chừng kết quả cuối cùng sẽ là cả hai người đều thua cuộc, Ngọc Thanh và Phi Vũ, cả hai đều không thể có được vị trí đề xuất của Nam Đô Phong Nhã.”
Mục đích là nhân lúc Lâm Ngọc Ngân bị hàng nghìn người giẫm đạp, để Vương Hoa Thiến lại gặm nhấm chiếc bánh ăn dở của Lâm Ngọc Ngân.
Đồng thời, Vương Hoa Thiến cũng cố tình tung tin về mối quan hệ giữa cô và Lâm Ngọc Ngân khi còn là bạn cùng lớp.
Sau đó cô ta giả vờ cảm thấy có lỗi với Lâm Ngọc Ngân.
Hiệu quả tốt giống như đám người Điền Phi Vũ mong đợi, không lâu sau, vô số người bắt đầu so sánh Vương Hoa Thiến và Lâm Ngọc Ngân.
Lại là một đêm, trên khắp diễn đàn đều là tiếng chà đạp Lâm Ngọc Ngân.
Vương Hoa Thiến giẫm lên xương máu của Lâm Ngọc Ngân, trèo đẩy lên đầu.
Trong phòng làm việc, Lâm Ngọc Ngân mặt không chút máu.
Trái tim cô dường như bị một tảng đá lớn chặn lại, cơn tức này, trước sau không có cách nào đè xuống được.
“Cô Ngân, trước đây cô thực sự là bạn cùng lớp với Vương Hoa Thiến đó sao?”
“Đây là một sự bịa đặt ác ý khác của tập đoàn Phi Vũ, muốn Vương Hoa Thiến giẫm lên người cô để lên cao sao?”
Trần Hùng đã cho Huỳnh Phong ba ngày, nhưng bây giờ đã là ngày thứ hai.
Tuy nhiên, ngay cả vua truyền thông mới ở Thành phố Khánh cũng bị lép vế trước hiện trạng trên mạng.
Hơn nữa, cùng với việc tập đoàn Phi Vũ bên đó tạo dựng hình tượng cho Vương Hoa
Thiến, rồi có dụng ý xấu ràng buộc với Lâm Ngọc Ngân để so sánh, khiến tình hình ngày càng xấu đi.
Lâm Ngọc Ngân gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi và cô ta từng là bạn học của Học viện thiết kế Tường Vi Tím.
“Hơn nữa khi đó, cả hai chúng tôi đều là học sinh vô cùng xuất sắc ở trường, và chúng tôi là bạn tốt của nhau.”
“Nhưng sau đó có một lần, Vương Hoa Thiến đã đánh cắp thiết kế của tôi và giành lấy hạn ngạch du học đáng lẽ thuộc về tôi, và chúng tôi đã chấm dứt từ đó.”
Lời vừa nói xong, Huỳnh Phong hơi run lên.
Có một tia sáng đột ngột trong mắt anh ta, giống như vừa khám phá ra thế giới mới.
“Cô Ngân, sao cô không nói những chuyện này sớm hơn?”
Lâm Ngọc Ngân giật mình nói: “Anh Phong, chuyện này có quan trọng không?”
“Quan trọng, cái này quá quan trọng.” Huỳnh Phong vô cùng thích thú: “Cô
Ngân, cô có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra khi Vương Hoa Thiến ăn trộm thiết kế của cô hồi đó không?” Lâm Ngọc Ngân vội vàng gật đầu, cô sắp xếp lại lời nói một chút.
Sau đó, đem chuyện Vương Hoa Thiến đã đánh cắp thiết kế của cô và sử dụng thủ đoạn hèn hạ để được đến học viện Ivory ở Ý, kể hết lại với Huỳnh Phong.
Đồng thời, Lâm Ngọc Ngân cũng kể về những chuyện Vương Hoa Thiến làm sau khi đến Ý, cô ta đã dùng thủ đoạn, lợi dụng quản lý điều hành cấp cao Gucci, cuối cùng là chuyện bị Michelle khai trừ.
Khi Lâm Ngọc Ngân kể xong hết mọi chuyện.
Trên gương mặt hai ngày nay toàn mây giông của Huỳnh Phong, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
Mây đen tan biến, rẽ mây thấy trời.
“Cô Ngân, những thứ cô nói, có thể lấy ra chứng gì không?”
Lâm Ngọc Ngân suy nghĩ một chút, nói: “Tôi không thể, nhưng ngài Michelle nhất định “Thực sự quá tốt rồi.”
Huỳnh Phong hào hứng: “Cô Ngân, tôi đã tìm ra cách để đánh thắng khắc phục khó khăn này rồi.”
“Khi đó, chúng ta không chỉ có thể giành được vị trí đề xuất của Nam Đô Phong Nhã, mà đồng thời, chúng ta hoàn toàn có thể giấm chết thương hiệu mới của tập đoàn Phi Vũ.”
Lâm Ngọc Ngân mắt sáng lên.
Nhưng ngay sau đó cô lại trở nên mờ mịt một chút: “Anh Phong, anh đang muốn đem những chuyện đó của Vương Hoa Thiến lộ ra ngoài ấy chứ?”
“Nhưng cho dù bây giờ có lộ ra, e rằng sẽ không ai tin.”
“Lùi lại một bước mà nói, cho dù có người tin rằng, thiết kế cá nhân của tôi cũng đã sụp đổ, thì cũng không có cách nào dựng lên lại được.”
“Nói không chừng kết quả cuối cùng sẽ là cả hai người đều thua cuộc, Ngọc Thanh và Phi Vũ, cả hai đều không thể có được vị trí đề xuất của Nam Đô Phong Nhã.”
/1916
|