Ở miền nam có rất nhiều công ty giải trí, và lớn nhất là công ty giải trí Tinh Tú.
Công ty truyền thông Minh Hạ này chỉ là một công ty ít được biết đến.
Phùng Tuyết này là nghệ sĩ của công ty truyền thông Minh Hạ.
Lâm Ngọc Hân và Hạ Thiên mỉm cười, ngay lập tức bấm vào thông tin của Phùng Tuyết.
“Chắc chắn rồi, là cô ấy – Bạch Như Sương. Em đã nói là tại sao nhìn cô ấy quen mắt như vậy.
Lâm Ngọc Hân có chút hưng phấn, giống như đã tìm được người mình thích.
“Bạch Như Sương?”
Hạ Thiên có chút bối rối: “Không phải là Phùng Tuyết sao?”
Lâm Ngọc Hân giải thích: “Bạch Như Sương là tên vai diễn của một bộ phim truyền hình chuyển thể thể loại huyền huyễn mà cô ấy đã quay vào năm ngoái, có tên là Hoàng Tuyền cấm kỵ.
“Em còn theo đuổi loại phim này?”
Lâm Ngọc Hân cười nói: “Rất kỳ lạ sao? Bộ phim truyền hình này thực sự xem rất hay, nhưng cũng không ăn khách”
“Tại sao?”
“Bởi vì quá đau buồn. Phùng Tuyết chính là người đóng vai nữ chính Bạch Như Sương của phim này, và thân phận của cô ấy chính là làn da của hoàng đế yêu quái Bạch Tổ Trinh.
“Tuy nhiên, bộ phim truyền hình này được chuyển thể từ Internet. Tác giả chắc là người đàn ông không quá để ý đến cảm xúc phụ nữ (thẳng nam). Mặc dù Bạch Như Sương là nữ chính nhưng cô ấy không có nhiều đất diễn trong toàn bộ bộ phim truyền hình này.
“Trong bộ phim truyền hình này, nữ chính Bạch Như Sương đã chết hai lần trước đó, và nam chính đang trên đường hồi sinh cho nữ chính.
“Cái kết còn thê thảm hơn, Bạch Như Sương chết đi sống lại cũng không cứu được. Nam chính quay về thời cổ đại, tìm được kiếp trước của Bạch Như Sương chính là một con rắn nữ. Kết quả, anh ấy nghĩ rằng hai người sẽ tiếp tục nên duyên kiếp trước, nhưng cuối cùng con rắn nữ cũng chết” Hạ Thiên không nói nên lời, trong đầu tác giả đang nghĩ cái quái gì vậy, có phải anh ta đang có thù hận với nữ chính không? Lâm Ngọc Hân cười nói: “Tác giả không chỉ có thù hận với nữ chính, mà còn với tất cả diễn viên phụ.
“Ở cuối bộ phim, tất cả các nhân vật khác đều chết, chỉ có nhân vật chính Ngô Đạo là người duy nhất còn sống. Hạ Thiên cảm thấy cả người chấn động, thật quá độc ác.
“Nhưng cuối cùng, nhân vật chính đã dùng phép đại thần thông quay lại nơi phát sinh chuyện xưa, xem như đó là một sự luân hồi. Có thể đó cũng là biện pháp bù lại cho những bi kịch trước đó.
Nói đến đây, Lâm Ngọc Hân cũng thở dài một hơi.
“Kỹ năng diễn xuất của Phùng Tuyết về mọi mặt đều rất tốt. Hơn nữa, cô ấy còn diễn vai Bạch Như Sương vô cùng sắc sảo, đồng thời Bạch Như Sương chính là kiểu người anh nói, không nhiễm bụi trần, mang khí chất tiên nữ.”
“Chỉ là phim truyền hình không ăn khách, cho nên hiện tại Phùng Tuyết cũng không trở nên nổi tiếng. Hạ Thiên nói: “Nguyên nhân chính là năng lực của công ty Minh Hạ còn hạn chế, không thể tạo ra một ngôi sao hạng nhất như vậy. Nhưng việc đề nghị cô ấy đến để làm người đại diện phát ngôn cho thương hiệu Ngọc Thanh của chúng ta thì vô cùng thích hợp.
Lâm Ngọc Hân cười gật đầu: “Giá cả cũng không đắt, khoảng bảy tỷ. Bây giờ em sẽ bảo anh Huỳnh Phong liên hê.
“Tốt”
Sau khi hoàn thành mọi việc, Hạ Thiên cùng Lâm Ngọc Hân lái xe về nhà.
Thời điểm cả nhà ăn cơm tối, Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Anh Dũng định đưa Lâm Tiểu Thảo đến thành phố Lâm Giang một thời gian.
Mùa hè ở thành phố Bình Minh quá nóng, nhiệt độ gần 40 độ, còn ở thành phố Lâm Giang thì mát mẻ hơn nhiều.
Hạ Thiên và Lâm Ngọc Hân cũng không từ chối, dù sao trong khoảng thời gian này họ cũng rất bận, việc Lâm Thảo Nhi đến thành phố Lâm Giang để trốn nóng cũng là một lựa chọn tốt.
Ngày hôm sau, Hạ Thiên và Lâm Ngọc Hân đưa Lâm Thảo Nhi và những người khác đến bến thuyền. Sau đó họ lái xe không ngừng nghỉ, trở lại Ngọc Thanh. Huỳnh Phong gọi điện thoại tới nói rằng bên Minh Hạ đã đưa Phùng Tuyết đến Ngọc Thanh, và cô ấy đang chờ họ ở công ty.
Công ty truyền thông Minh Hạ này chỉ là một công ty ít được biết đến.
Phùng Tuyết này là nghệ sĩ của công ty truyền thông Minh Hạ.
Lâm Ngọc Hân và Hạ Thiên mỉm cười, ngay lập tức bấm vào thông tin của Phùng Tuyết.
“Chắc chắn rồi, là cô ấy – Bạch Như Sương. Em đã nói là tại sao nhìn cô ấy quen mắt như vậy.
Lâm Ngọc Hân có chút hưng phấn, giống như đã tìm được người mình thích.
“Bạch Như Sương?”
Hạ Thiên có chút bối rối: “Không phải là Phùng Tuyết sao?”
Lâm Ngọc Hân giải thích: “Bạch Như Sương là tên vai diễn của một bộ phim truyền hình chuyển thể thể loại huyền huyễn mà cô ấy đã quay vào năm ngoái, có tên là Hoàng Tuyền cấm kỵ.
“Em còn theo đuổi loại phim này?”
Lâm Ngọc Hân cười nói: “Rất kỳ lạ sao? Bộ phim truyền hình này thực sự xem rất hay, nhưng cũng không ăn khách”
“Tại sao?”
“Bởi vì quá đau buồn. Phùng Tuyết chính là người đóng vai nữ chính Bạch Như Sương của phim này, và thân phận của cô ấy chính là làn da của hoàng đế yêu quái Bạch Tổ Trinh.
“Tuy nhiên, bộ phim truyền hình này được chuyển thể từ Internet. Tác giả chắc là người đàn ông không quá để ý đến cảm xúc phụ nữ (thẳng nam). Mặc dù Bạch Như Sương là nữ chính nhưng cô ấy không có nhiều đất diễn trong toàn bộ bộ phim truyền hình này.
“Trong bộ phim truyền hình này, nữ chính Bạch Như Sương đã chết hai lần trước đó, và nam chính đang trên đường hồi sinh cho nữ chính.
“Cái kết còn thê thảm hơn, Bạch Như Sương chết đi sống lại cũng không cứu được. Nam chính quay về thời cổ đại, tìm được kiếp trước của Bạch Như Sương chính là một con rắn nữ. Kết quả, anh ấy nghĩ rằng hai người sẽ tiếp tục nên duyên kiếp trước, nhưng cuối cùng con rắn nữ cũng chết” Hạ Thiên không nói nên lời, trong đầu tác giả đang nghĩ cái quái gì vậy, có phải anh ta đang có thù hận với nữ chính không? Lâm Ngọc Hân cười nói: “Tác giả không chỉ có thù hận với nữ chính, mà còn với tất cả diễn viên phụ.
“Ở cuối bộ phim, tất cả các nhân vật khác đều chết, chỉ có nhân vật chính Ngô Đạo là người duy nhất còn sống. Hạ Thiên cảm thấy cả người chấn động, thật quá độc ác.
“Nhưng cuối cùng, nhân vật chính đã dùng phép đại thần thông quay lại nơi phát sinh chuyện xưa, xem như đó là một sự luân hồi. Có thể đó cũng là biện pháp bù lại cho những bi kịch trước đó.
Nói đến đây, Lâm Ngọc Hân cũng thở dài một hơi.
“Kỹ năng diễn xuất của Phùng Tuyết về mọi mặt đều rất tốt. Hơn nữa, cô ấy còn diễn vai Bạch Như Sương vô cùng sắc sảo, đồng thời Bạch Như Sương chính là kiểu người anh nói, không nhiễm bụi trần, mang khí chất tiên nữ.”
“Chỉ là phim truyền hình không ăn khách, cho nên hiện tại Phùng Tuyết cũng không trở nên nổi tiếng. Hạ Thiên nói: “Nguyên nhân chính là năng lực của công ty Minh Hạ còn hạn chế, không thể tạo ra một ngôi sao hạng nhất như vậy. Nhưng việc đề nghị cô ấy đến để làm người đại diện phát ngôn cho thương hiệu Ngọc Thanh của chúng ta thì vô cùng thích hợp.
Lâm Ngọc Hân cười gật đầu: “Giá cả cũng không đắt, khoảng bảy tỷ. Bây giờ em sẽ bảo anh Huỳnh Phong liên hê.
“Tốt”
Sau khi hoàn thành mọi việc, Hạ Thiên cùng Lâm Ngọc Hân lái xe về nhà.
Thời điểm cả nhà ăn cơm tối, Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Anh Dũng định đưa Lâm Tiểu Thảo đến thành phố Lâm Giang một thời gian.
Mùa hè ở thành phố Bình Minh quá nóng, nhiệt độ gần 40 độ, còn ở thành phố Lâm Giang thì mát mẻ hơn nhiều.
Hạ Thiên và Lâm Ngọc Hân cũng không từ chối, dù sao trong khoảng thời gian này họ cũng rất bận, việc Lâm Thảo Nhi đến thành phố Lâm Giang để trốn nóng cũng là một lựa chọn tốt.
Ngày hôm sau, Hạ Thiên và Lâm Ngọc Hân đưa Lâm Thảo Nhi và những người khác đến bến thuyền. Sau đó họ lái xe không ngừng nghỉ, trở lại Ngọc Thanh. Huỳnh Phong gọi điện thoại tới nói rằng bên Minh Hạ đã đưa Phùng Tuyết đến Ngọc Thanh, và cô ấy đang chờ họ ở công ty.
/1916
|