Lý Chiến Minh đột nhiên cảm thấy cơ thể của bản thân mất đi kiểm soát, lại quỳ xuống ngay trước mặt Hồ Điệp.
“Còn dám lải nhải nữa là tôi giết cậu Lúc này, Hồ Điệp thật sự đã thể hiện hoàn hảo cái gì gọi là bề ngoài như thiên sứ, bên trong lại là ác ma. Chỉ một câu nói, cô ấy khiến Lý Chiến Minh cảm thấy cả người giống như rơi vào trong động băng.
“Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi”
Cuối cùng, đám người này đều đã biết sợ rồi. Cho dù bên phía Trần Hùng lúc này chỉ có hai người là Hồ Điệp và Tưởng Môn Thần.
Một đám người khi đến thì hùng dũng, bây giờ lại giống như con chó mất nhà, lủi thủi rời đi.
Trương Ảnh và Phùng Tuyết đã hoàn toàn ngây ngốc ở một bên.
Bọn họ là người lăn lộn trong giới giải trí, cho nên bọn họ biết tổ chương trình này có thế lực lớn thế nào. Nhưng vừa rồi, trước mặt Trần Hùng, đám người này lại giống như con chó cụp đuôi.
Rốt cuộc người giàu có mời bọn họ đến quay phim, chụp ảnh đại diện lần này có lai lịch đáng sợ đến mức nào? Trần Ánh có hơi lo lắng bước đến trước mặt Trần Hùng, nói: “Vừa rồi người đó đã nhận ra Phùng Tuyết. Mấy ngôi sao trong tổ chương trình đó đều là những nghệ sĩ hàng đầu trong giới giải trí. Lần này chúng tôi đã đắc tội với bọn họ, sợ là sau này giới giải trí sẽ gây không ít phiền phức cho Phùng Tuyết.
“Rất có thể đến cả Công ty Truyền thông Minh Hạ của chúng tôi cũng sẽ chịu liên lụy.”
Điều mà Trương Ánh lo lắng tuyệt đối không phải tự dưng mà có. Trên thực tế, giới giải trí còn phức tạp và sâu hơn thế giới ngầm. Trần Hùng đưa tay chống cằm, trả lời: “Cô không cần lo. Các cô xảy ra bất kỳ chuyện gì đều do Ngọc Thanh chúng tôi phụ trách. Tiếp tục quay chụp đi, không cần lo lắng những chuyện khác.”
“Nếu như tương lai người của giới giải trí thật sự dám gây phiền phức cho các cô, nói cho tôi. Tôi giải quyết giúp các cô”
Nếu câu nói này đổi lại được nói ra từ trong miệng bất kể người nào khác thì có lẽ Trương Ánh và Phùng Tuyết đều sẽ có thái độ nghi ngờ.
Nhưng cũng không biết vì sao, khi câu nói này được Trần Hùng nói ra, trong lòng bọn họ lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
Việc quay chụp được tiếp tục diễn ra. Bộ ảnh cuối cùng tổn không đến một tiếng là đã chụp xong rồi.
Journey xem lại những bức ảnh giống như tiên nữ trong máy ảnh thì vô cùng hài lòng.
“Cô Phùng Tuyết, tôi cảm thấy cô thật sự là sự kết hợp hoàn hảo với phục trang của nhãn hiệu Ngọc Thanh này. Hiệu quả chụp anh thật sự là quá đẹp.
Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng cũng tới xem qua ảnh chụp. Quả thật Phùng Tuyết đã phát huy hoàn hảo tất cả những nét đặc sắc cũng những bộ trang phục này. Mỗi một bức đều trong lành, thoát tục, giống như tiên nữ.
“Vẫn là nhờ trang phục mà cô Ngọc Ngân thiết kế quá đẹp và kỹ thuật chụp ảnh của ê-kíp của thầy Journey giỏi.
Phùng Tuyết rất khiêm tốn, cũng vô cùng khách sáo. Journey cười nói: “Tôi rất vui vì có thể hợp tác với cô Phùng Tuyết. Hy vọng sau này chúng ta có nhiều cơ hội hợp tác hơn nữa.
“Hôm nay chúng ta kết thúc công việc ở đây. Ngày mai phải dậy sớm, vì ngày mai chúng ta bắt đầu quay MV. Đến lúc đó, cô Phùng Tuyết cần mặc bộ trang phục của tác phẩm kỳ diệu “Ngọc Thanh”. Chúng ta cần quay ba cảnh vào bình minh, giữa trưa và hoàng hôn. Còn về ngày kia, chúng ta sẽ quay giai đoạn sau “Được.”
Bởi vì lịch trình quay chụp vô cùng gấp rút, một đoàn người không hề có thời gian dư thừa để đi dạo ngắm phong cảnh.
Sau khi kết thúc công việc, một đoàn người trở về khách sạn đã đặt trước, ăn xong bữa thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Dưới trời hoàng hôn, Trần Hùng đứng ở sân thượng khách sạn, Tưởng Môn Thần và Hồ Điệp theo sau.
“Anh Hùng, nơi này thật sự rất vô vị.
Ba người bọn họ ngắm nhìn ánh đèn neon dần sáng lên trong thành phố. Đây đã không phải lần đầu tiên Tưởng Môn Thần và Hồ Điệp than vãn với anh.
Trần Hùng xoay người, dùng dáng vẻ cười như không cười nhìn hai người bọn họ: “Tôi thật sự không biết rất cuộc huấn luyện hai ngời thành dáng vẻ hiện giờ là tốt hay là xấu.
“Anh Thiên, vì sao lần này anh muốn đuổi tất cả mọi người của Hang Sói đến Thành phố Hồng Hoang? Chắc chắn mục đích của anh không là cố tình muốn để mọi người thả lỏng đấy chứ?”
“Đúng là tôi muốn để cho các cậu thả lỏng, nghỉ ngơi một chút. Trần Hùng trả lời: “Đương nhiên, còn có một mục đích nhỏ khác.
“Còn dám lải nhải nữa là tôi giết cậu Lúc này, Hồ Điệp thật sự đã thể hiện hoàn hảo cái gì gọi là bề ngoài như thiên sứ, bên trong lại là ác ma. Chỉ một câu nói, cô ấy khiến Lý Chiến Minh cảm thấy cả người giống như rơi vào trong động băng.
“Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi”
Cuối cùng, đám người này đều đã biết sợ rồi. Cho dù bên phía Trần Hùng lúc này chỉ có hai người là Hồ Điệp và Tưởng Môn Thần.
Một đám người khi đến thì hùng dũng, bây giờ lại giống như con chó mất nhà, lủi thủi rời đi.
Trương Ảnh và Phùng Tuyết đã hoàn toàn ngây ngốc ở một bên.
Bọn họ là người lăn lộn trong giới giải trí, cho nên bọn họ biết tổ chương trình này có thế lực lớn thế nào. Nhưng vừa rồi, trước mặt Trần Hùng, đám người này lại giống như con chó cụp đuôi.
Rốt cuộc người giàu có mời bọn họ đến quay phim, chụp ảnh đại diện lần này có lai lịch đáng sợ đến mức nào? Trần Ánh có hơi lo lắng bước đến trước mặt Trần Hùng, nói: “Vừa rồi người đó đã nhận ra Phùng Tuyết. Mấy ngôi sao trong tổ chương trình đó đều là những nghệ sĩ hàng đầu trong giới giải trí. Lần này chúng tôi đã đắc tội với bọn họ, sợ là sau này giới giải trí sẽ gây không ít phiền phức cho Phùng Tuyết.
“Rất có thể đến cả Công ty Truyền thông Minh Hạ của chúng tôi cũng sẽ chịu liên lụy.”
Điều mà Trương Ánh lo lắng tuyệt đối không phải tự dưng mà có. Trên thực tế, giới giải trí còn phức tạp và sâu hơn thế giới ngầm. Trần Hùng đưa tay chống cằm, trả lời: “Cô không cần lo. Các cô xảy ra bất kỳ chuyện gì đều do Ngọc Thanh chúng tôi phụ trách. Tiếp tục quay chụp đi, không cần lo lắng những chuyện khác.”
“Nếu như tương lai người của giới giải trí thật sự dám gây phiền phức cho các cô, nói cho tôi. Tôi giải quyết giúp các cô”
Nếu câu nói này đổi lại được nói ra từ trong miệng bất kể người nào khác thì có lẽ Trương Ánh và Phùng Tuyết đều sẽ có thái độ nghi ngờ.
Nhưng cũng không biết vì sao, khi câu nói này được Trần Hùng nói ra, trong lòng bọn họ lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
Việc quay chụp được tiếp tục diễn ra. Bộ ảnh cuối cùng tổn không đến một tiếng là đã chụp xong rồi.
Journey xem lại những bức ảnh giống như tiên nữ trong máy ảnh thì vô cùng hài lòng.
“Cô Phùng Tuyết, tôi cảm thấy cô thật sự là sự kết hợp hoàn hảo với phục trang của nhãn hiệu Ngọc Thanh này. Hiệu quả chụp anh thật sự là quá đẹp.
Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng cũng tới xem qua ảnh chụp. Quả thật Phùng Tuyết đã phát huy hoàn hảo tất cả những nét đặc sắc cũng những bộ trang phục này. Mỗi một bức đều trong lành, thoát tục, giống như tiên nữ.
“Vẫn là nhờ trang phục mà cô Ngọc Ngân thiết kế quá đẹp và kỹ thuật chụp ảnh của ê-kíp của thầy Journey giỏi.
Phùng Tuyết rất khiêm tốn, cũng vô cùng khách sáo. Journey cười nói: “Tôi rất vui vì có thể hợp tác với cô Phùng Tuyết. Hy vọng sau này chúng ta có nhiều cơ hội hợp tác hơn nữa.
“Hôm nay chúng ta kết thúc công việc ở đây. Ngày mai phải dậy sớm, vì ngày mai chúng ta bắt đầu quay MV. Đến lúc đó, cô Phùng Tuyết cần mặc bộ trang phục của tác phẩm kỳ diệu “Ngọc Thanh”. Chúng ta cần quay ba cảnh vào bình minh, giữa trưa và hoàng hôn. Còn về ngày kia, chúng ta sẽ quay giai đoạn sau “Được.”
Bởi vì lịch trình quay chụp vô cùng gấp rút, một đoàn người không hề có thời gian dư thừa để đi dạo ngắm phong cảnh.
Sau khi kết thúc công việc, một đoàn người trở về khách sạn đã đặt trước, ăn xong bữa thì ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Dưới trời hoàng hôn, Trần Hùng đứng ở sân thượng khách sạn, Tưởng Môn Thần và Hồ Điệp theo sau.
“Anh Hùng, nơi này thật sự rất vô vị.
Ba người bọn họ ngắm nhìn ánh đèn neon dần sáng lên trong thành phố. Đây đã không phải lần đầu tiên Tưởng Môn Thần và Hồ Điệp than vãn với anh.
Trần Hùng xoay người, dùng dáng vẻ cười như không cười nhìn hai người bọn họ: “Tôi thật sự không biết rất cuộc huấn luyện hai ngời thành dáng vẻ hiện giờ là tốt hay là xấu.
“Anh Thiên, vì sao lần này anh muốn đuổi tất cả mọi người của Hang Sói đến Thành phố Hồng Hoang? Chắc chắn mục đích của anh không là cố tình muốn để mọi người thả lỏng đấy chứ?”
“Đúng là tôi muốn để cho các cậu thả lỏng, nghỉ ngơi một chút. Trần Hùng trả lời: “Đương nhiên, còn có một mục đích nhỏ khác.
/1916
|