"Cứ giao cho ông Tư và Đặng Văn Vũ để hai người bọn họ đi làm đi, em không cần phải mệt mỏi như vậy. Hơn nữa, tỉnh thành sẽ không làm điều gì như con thiêu thân đầu, đến lúc đó em có mặt trực tiếp ký hợp đồng là được."
Lâm Ngọc Ngân vẫn không cam lòng: “Không chỉ về phía tỉnh thành, việc cải tạo bên phía tòa nhà Lâm Huỳnh cũng đã hoàn thành, nếu không có thay đổi gì thì trong vòng mấy hôm nữa chúng ta sẽ có thể chuyển trụ sở chính của Ngọc Thanh dời đến bên trong tòa nhà Lâm Huỳnh. Bây giờ em phải chuẩn bị kỹ càng." "Chuẩn bị cái gì? Để cho mấy người cấp dưới của em tự mình làm, sau đó em trực tiếp đi qua xem là được." Dù sao hôm nay Trần Hùng là muốn đùa bỡn lưu mạnh với Lâm Ngọc Ngân, dù có nói như thế nào anh cũng không để cho Lâm Ngọc Ngân đến công ty.
Nhắc tới thì Lâm Ngọc Ngân hoàn toàn không cần phải mở công ty để kiếm tiền, tiền của Trần Hùng đủ để nuôi sống mười nghìn người như cô, nhưng Lâm Ngọc Ngân có lý tưởng của mình, có mục tiêu để theo đuổi, cho nên Trần Hùng cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào việc của cô.
Cuối cùng, Lâm Ngọc Ngân vẫn không thể nào vượt qua được Trần Hùng nên không đến công ty được.
Cô và Trần Hùng lại quấn quýt lấy nhau, mãi đến trưa mới rời giường được, nhưng cái gọi là quấn quýt, thực ra là ôm nhau ngủ, chứ những cũng không có làm những chuyện khác nữa.
Thực ra nếu bây giờ Trần Hùng thật sự muốn thì Lâm Ngọc Ngân nhất định sẽ không từ chối, nhưng mà Trần Hùng không muốn điều này. Cả anh và Lâm Ngọc Ngân đều muốn tìm cơ hội thuận theo tự nhiên, một lần nữa thực hiện lại bước kia.
Ba ngày sau, Tập đoàn Ngọc Thanh chính thức chuyển trụ sở chính về tòa nhà Lâm Huỳnh trước đây.
Thông qua việc trang trí lại, hiện tại tòa nhà Lâm Huỳnh đã được đổi mới hoàn toàn, đẹp đẽ, so với trước đây thì không biết đã nâng cấp bao nhiêu bậc rồi.
Văn phòng làm việc của Lâm Ngọc Ngân vẫn là phòng làm việc được thiết kế của tập đoàn Lâm Huỳnh trước đó, nhưng hiện tại văn phòng làm việc này đã được đổi thành văn phòng của chủ tịch.
Ngồi trong phòng làm việc, nhìn khung cảnh xung quanh vô cùng quen thuộc, trong lúc nhất thời Lâm Ngọc Ngân có chút ngơ ngẩn.
Ai có thể ngờ rằng, một năm trước lúc cô còn ở tập đoàn Lâm Huỳnh chịu hết chèn ép, hôm nay, một năm sau, cô đã trở thành chủ nhân của tập đoàn này.
Lâm Ngọc Ngân kéo rèm cửa sổ phòng làm việc ra, đứng trước khung cửa sổ lớn sát đất, nhìn ra bên ngoài. Nơi này, sẽ là bước khởi đầu cho kế hoạch lớn của Lâm Ngọc Ngân cô.
Phía dưới, đường xá xe cộ đông đúc, vừa lúc đó, ở con đường đối diện phía dưới, Lâm Ngọc Ngân nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đó là một dáng người già nua còng lưng, mặc quần áo bình thường, đầu tóc bạc trắng.
Lúc này ông đang đứng ở con đường đối diện, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện tập đoàn, Lâm Huỳnh trước kia, hiện tại đã trở thành Ngọc Thanh. "Ông nội"
Cả người Lâm Ngọc Ngân run lên, cô không ngờ tới Lâm Danh Sơn sẽ xuất hiện ở đây vào hôm nay.
Mặc dù Lâm Danh Sơn đã từng khiến cho cô vô cùng thất vọng, nhưng dù cho có chuyện gì thì vẫn là cũng chảy một dòng máu.
Lâm Ngọc Ngân theo bản năng xoay người chạy xuống lầu, chạy ra khỏi Tập đoàn Ngọc Thanh, Lâm Ngọc Ngân muốn đi nhìn thấy mặt Lâm Danh Sơn.
Nếu như Lâm Danh Sơn đồng ý, Lâm Ngọc Ngân thực ra vẫn rất vui vẻ khi mang Lâm Danh Sơn trở lại nhà. Nhưng đáng tiếc thay sau khi Lâm Ngọc Ngân chạy xuống lầu, Lâm Danh Sơn mới vừa rồi còn đang đứng ở con đường đối diện, lúc này đã biến mất không thấy tăm tích từ lâu.
Trong một giây này, trong lòng Lâm Ngọc Ngân có chút chua xót, cũng có chút cô đơn.
Cô thậm chí còn hoài nghi là vừa rồi mình có phải là bị hoa mắt hay không, hay là thật ra Lâm Danh Sơn cơ bản không xuất hiện. "Em sao vậy, Ngọc Ngân?"
Trần Hùng từ phía sau đi tới, nhìn bộ dạng tinh thần đầy hoảng hốt của Lâm Ngọc Ngân rồi hỏi.
Lâm Ngọc Ngân vẫn không cam lòng: “Không chỉ về phía tỉnh thành, việc cải tạo bên phía tòa nhà Lâm Huỳnh cũng đã hoàn thành, nếu không có thay đổi gì thì trong vòng mấy hôm nữa chúng ta sẽ có thể chuyển trụ sở chính của Ngọc Thanh dời đến bên trong tòa nhà Lâm Huỳnh. Bây giờ em phải chuẩn bị kỹ càng." "Chuẩn bị cái gì? Để cho mấy người cấp dưới của em tự mình làm, sau đó em trực tiếp đi qua xem là được." Dù sao hôm nay Trần Hùng là muốn đùa bỡn lưu mạnh với Lâm Ngọc Ngân, dù có nói như thế nào anh cũng không để cho Lâm Ngọc Ngân đến công ty.
Nhắc tới thì Lâm Ngọc Ngân hoàn toàn không cần phải mở công ty để kiếm tiền, tiền của Trần Hùng đủ để nuôi sống mười nghìn người như cô, nhưng Lâm Ngọc Ngân có lý tưởng của mình, có mục tiêu để theo đuổi, cho nên Trần Hùng cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào việc của cô.
Cuối cùng, Lâm Ngọc Ngân vẫn không thể nào vượt qua được Trần Hùng nên không đến công ty được.
Cô và Trần Hùng lại quấn quýt lấy nhau, mãi đến trưa mới rời giường được, nhưng cái gọi là quấn quýt, thực ra là ôm nhau ngủ, chứ những cũng không có làm những chuyện khác nữa.
Thực ra nếu bây giờ Trần Hùng thật sự muốn thì Lâm Ngọc Ngân nhất định sẽ không từ chối, nhưng mà Trần Hùng không muốn điều này. Cả anh và Lâm Ngọc Ngân đều muốn tìm cơ hội thuận theo tự nhiên, một lần nữa thực hiện lại bước kia.
Ba ngày sau, Tập đoàn Ngọc Thanh chính thức chuyển trụ sở chính về tòa nhà Lâm Huỳnh trước đây.
Thông qua việc trang trí lại, hiện tại tòa nhà Lâm Huỳnh đã được đổi mới hoàn toàn, đẹp đẽ, so với trước đây thì không biết đã nâng cấp bao nhiêu bậc rồi.
Văn phòng làm việc của Lâm Ngọc Ngân vẫn là phòng làm việc được thiết kế của tập đoàn Lâm Huỳnh trước đó, nhưng hiện tại văn phòng làm việc này đã được đổi thành văn phòng của chủ tịch.
Ngồi trong phòng làm việc, nhìn khung cảnh xung quanh vô cùng quen thuộc, trong lúc nhất thời Lâm Ngọc Ngân có chút ngơ ngẩn.
Ai có thể ngờ rằng, một năm trước lúc cô còn ở tập đoàn Lâm Huỳnh chịu hết chèn ép, hôm nay, một năm sau, cô đã trở thành chủ nhân của tập đoàn này.
Lâm Ngọc Ngân kéo rèm cửa sổ phòng làm việc ra, đứng trước khung cửa sổ lớn sát đất, nhìn ra bên ngoài. Nơi này, sẽ là bước khởi đầu cho kế hoạch lớn của Lâm Ngọc Ngân cô.
Phía dưới, đường xá xe cộ đông đúc, vừa lúc đó, ở con đường đối diện phía dưới, Lâm Ngọc Ngân nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đó là một dáng người già nua còng lưng, mặc quần áo bình thường, đầu tóc bạc trắng.
Lúc này ông đang đứng ở con đường đối diện, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện tập đoàn, Lâm Huỳnh trước kia, hiện tại đã trở thành Ngọc Thanh. "Ông nội"
Cả người Lâm Ngọc Ngân run lên, cô không ngờ tới Lâm Danh Sơn sẽ xuất hiện ở đây vào hôm nay.
Mặc dù Lâm Danh Sơn đã từng khiến cho cô vô cùng thất vọng, nhưng dù cho có chuyện gì thì vẫn là cũng chảy một dòng máu.
Lâm Ngọc Ngân theo bản năng xoay người chạy xuống lầu, chạy ra khỏi Tập đoàn Ngọc Thanh, Lâm Ngọc Ngân muốn đi nhìn thấy mặt Lâm Danh Sơn.
Nếu như Lâm Danh Sơn đồng ý, Lâm Ngọc Ngân thực ra vẫn rất vui vẻ khi mang Lâm Danh Sơn trở lại nhà. Nhưng đáng tiếc thay sau khi Lâm Ngọc Ngân chạy xuống lầu, Lâm Danh Sơn mới vừa rồi còn đang đứng ở con đường đối diện, lúc này đã biến mất không thấy tăm tích từ lâu.
Trong một giây này, trong lòng Lâm Ngọc Ngân có chút chua xót, cũng có chút cô đơn.
Cô thậm chí còn hoài nghi là vừa rồi mình có phải là bị hoa mắt hay không, hay là thật ra Lâm Danh Sơn cơ bản không xuất hiện. "Em sao vậy, Ngọc Ngân?"
Trần Hùng từ phía sau đi tới, nhìn bộ dạng tinh thần đầy hoảng hốt của Lâm Ngọc Ngân rồi hỏi.
/1916
|