Sau khi ăn sáng xong, Lâm Ngọc Ngân bèn tự mình lái xe đưa Phùng Tuyết và Trương Ảnh đến sân vận động Hương Khê, hội hợp với đội của Journey.
Trần Hùng thì lại thức dậy hơi trễ hơn, cũng không biết vì cái gì, hai ngày nay anh vẫn cứ luôn cảm thấy có chút mệt mỏi, mà Lâm Ngọc Ngân thì lại tràn đầy tinh thần.
Trần Hùng ở nhà không có việc gì làm, sau khi ăn cơm xong, anh gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Ngọc Ngân, hỏi buổi diễn tập bên phía cô tiến hành thế nào rồi.
Lâm Ngọc Ngân trả lời vẫn đang chờ, bây giờ ba sân của sân vận động đều là bên phía Tinh Tú kia đang dùng, hơn nữa nghệ sĩ ở bên đó phô trương rất lớn, luôn xảy ra vấn đề, tổn không biết bao nhiêu là thời gian.
Trần Hùng hơi nhíu mày, anh có chút mất hứng mà nói: "Anh gọi điện thoại cho Trương Văn Long, bảo Tinh Tú nhường một sân"
Lâm Ngọc Ngân vội vàng nói: "Không cần đầu ông xã, cứ đợi một lát đi, bây giờ cũng không cần thiết phải tranh giành sân tập với Tinh Tủ, để tránh phát sinh ra chuyện không thoải mái gì."
Trần Hùng nói: "Vậy thì thôi, đúng lúc bây giờ anh không có việc gì làm, anh qua đó xem xem." "Được."
Cúp điện thoại xong, Trần Hùng lái xe đi đến sân vận động Hương Khê.
Lúc này ở bên ngoài sân vận động Hương Khê sớm đã có không biết bao nhiêu người vây đồng nghìn nghịt, những người này đều là thông qua mạng internet mà biết được không lâu sau nơi này sẽ mở một buổi biểu diễn hoành tráng, nhưng lại không tuôn ra danh sách.
Rất nhiều người bởi vì tò mò mà đều đến sân vận động này để tìm kiếm kết quả, đương nhiên, chắc chắn là bọn họ chả nhìn thấy được gì cả.
Đám người Trương Văn Long đã sắp xếp ít nhất là năm trăm bảo vệ ở xung quanh sân vận động, người không được sự đồng ý của ban tổ chức, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào trong sân vận động được.
Hơn nữa đối với mỗi nhân viên làm việc trong sân vận động toàn bộ đều đã ký hiệp nghị bí mật, bất kỳ một người nào đó dám tiết lộ tin tức tư liệu về ngôi sao đến tham gia buổi biểu diễn đều sẽ phải bồi thường rất lớn.
Cho nên, tất cả công tác giữ bí mật ở nơi này đều được làm rất tốt.
Đương nhiên, loại ông chủ đứng phía sau giống như Trần Hùng này, biển số xe của anh đã sớm là được ghi vào trong bản ghi chép, cho nên anh lái xe một đường tiến vào sân vận động, cũng không có gặp phải bất kỳ ngăn trở nào cả.
Lúc này ở bên trong sân vận động này, ở vị trí center phía trên sân khấu ở trong đó, một đám người đang tập luyện.
Người đứng trên sân khấu chính là Lý Diệu Hương, một mình cô ta hát một bài hát, ở đằng sau lại có tầm ba mươi vũ công đang nhảy phụ họa.
Không chỉ có vũ công khoa trương, ở phía sau ở sân khấu còn có một đội dàn nhạc cực lớn đang ngồi đó đàn nhạc đệm cho cô ta, ngay cả phối thanh cũng có hơn mười người.
Đội hình khổng lồ này làm cho người ta phải líu lưỡi. Lý Diệu Hương là ngôi sao lớn, tuy một đường lên cao, nhưng cô ta cũng không phải là ca sĩ chuyên nghiệp.
Cô ta có thể có được địa vị và danh tiếng được như ngày hôm nay, ngoại trừ năm trước công ty đã vì cô ta mà tạo ra vai diễn Tô Đắc Kỷ kia ra, tất cả những thứ khác đều là dựa vào giả dạng cả.
Trên thực tế một ngôi sao như vậy không hề có giọng hát và kỹ năng biểu diễn quá tốt.
Chẳng qua là điều này cũng không sao, ở trong thời đại có thể trở nên nổi tiếng nhanh chóng như thế này, đĩa nhạc có thể chỉnh âm được, đóng phim có thể giở trò được, chỉ cần có giá trị nhan sắc là đã có thể đủ để hấp dẫn một lượng người hâm mộ lớn rồi.
Vũ công tốt nhất, dàn nhạc cao nhất cấp, ngay cả phối âm cũng là mời giáo viên thanh nhạc chuyên nghiệp tới. Một màn biểu diễn được bố trí xong, cứ giống như Lý
Diệu Hương mới là người rác rưởi nhất, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta lại là diễn viên.
Buổi tập luyện bắt đầu không tới mấy phút đồng hồ, Lý Diệu Hương mới vừa hát được hai câu thì ngừng lại, cô ta vừa mới dừng lại, tất cả mọi người cũng ngừng lại theo.
Sau đó, vẻ mặt cô ta âm trầm quay đầu đi, một bạt tai “chát” một tiếng đã tát lên trên mặt của một vũ công ở phía sau. "Cô nhảy nhót như thế nào đó hả, vừa rồi che mất tôi hết rồi cô có biết không?"
Người vũ công này mang vẻ mặt ủy khuất, có giải thích: "Cô Diệu Hương, là cô cô đứng sai vị trí." Chat.
Lý Diệu Hương lại tát một bạt tại lên trên mặt của cô vũ công.
Trần Hùng thì lại thức dậy hơi trễ hơn, cũng không biết vì cái gì, hai ngày nay anh vẫn cứ luôn cảm thấy có chút mệt mỏi, mà Lâm Ngọc Ngân thì lại tràn đầy tinh thần.
Trần Hùng ở nhà không có việc gì làm, sau khi ăn cơm xong, anh gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Ngọc Ngân, hỏi buổi diễn tập bên phía cô tiến hành thế nào rồi.
Lâm Ngọc Ngân trả lời vẫn đang chờ, bây giờ ba sân của sân vận động đều là bên phía Tinh Tú kia đang dùng, hơn nữa nghệ sĩ ở bên đó phô trương rất lớn, luôn xảy ra vấn đề, tổn không biết bao nhiêu là thời gian.
Trần Hùng hơi nhíu mày, anh có chút mất hứng mà nói: "Anh gọi điện thoại cho Trương Văn Long, bảo Tinh Tú nhường một sân"
Lâm Ngọc Ngân vội vàng nói: "Không cần đầu ông xã, cứ đợi một lát đi, bây giờ cũng không cần thiết phải tranh giành sân tập với Tinh Tủ, để tránh phát sinh ra chuyện không thoải mái gì."
Trần Hùng nói: "Vậy thì thôi, đúng lúc bây giờ anh không có việc gì làm, anh qua đó xem xem." "Được."
Cúp điện thoại xong, Trần Hùng lái xe đi đến sân vận động Hương Khê.
Lúc này ở bên ngoài sân vận động Hương Khê sớm đã có không biết bao nhiêu người vây đồng nghìn nghịt, những người này đều là thông qua mạng internet mà biết được không lâu sau nơi này sẽ mở một buổi biểu diễn hoành tráng, nhưng lại không tuôn ra danh sách.
Rất nhiều người bởi vì tò mò mà đều đến sân vận động này để tìm kiếm kết quả, đương nhiên, chắc chắn là bọn họ chả nhìn thấy được gì cả.
Đám người Trương Văn Long đã sắp xếp ít nhất là năm trăm bảo vệ ở xung quanh sân vận động, người không được sự đồng ý của ban tổ chức, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào trong sân vận động được.
Hơn nữa đối với mỗi nhân viên làm việc trong sân vận động toàn bộ đều đã ký hiệp nghị bí mật, bất kỳ một người nào đó dám tiết lộ tin tức tư liệu về ngôi sao đến tham gia buổi biểu diễn đều sẽ phải bồi thường rất lớn.
Cho nên, tất cả công tác giữ bí mật ở nơi này đều được làm rất tốt.
Đương nhiên, loại ông chủ đứng phía sau giống như Trần Hùng này, biển số xe của anh đã sớm là được ghi vào trong bản ghi chép, cho nên anh lái xe một đường tiến vào sân vận động, cũng không có gặp phải bất kỳ ngăn trở nào cả.
Lúc này ở bên trong sân vận động này, ở vị trí center phía trên sân khấu ở trong đó, một đám người đang tập luyện.
Người đứng trên sân khấu chính là Lý Diệu Hương, một mình cô ta hát một bài hát, ở đằng sau lại có tầm ba mươi vũ công đang nhảy phụ họa.
Không chỉ có vũ công khoa trương, ở phía sau ở sân khấu còn có một đội dàn nhạc cực lớn đang ngồi đó đàn nhạc đệm cho cô ta, ngay cả phối thanh cũng có hơn mười người.
Đội hình khổng lồ này làm cho người ta phải líu lưỡi. Lý Diệu Hương là ngôi sao lớn, tuy một đường lên cao, nhưng cô ta cũng không phải là ca sĩ chuyên nghiệp.
Cô ta có thể có được địa vị và danh tiếng được như ngày hôm nay, ngoại trừ năm trước công ty đã vì cô ta mà tạo ra vai diễn Tô Đắc Kỷ kia ra, tất cả những thứ khác đều là dựa vào giả dạng cả.
Trên thực tế một ngôi sao như vậy không hề có giọng hát và kỹ năng biểu diễn quá tốt.
Chẳng qua là điều này cũng không sao, ở trong thời đại có thể trở nên nổi tiếng nhanh chóng như thế này, đĩa nhạc có thể chỉnh âm được, đóng phim có thể giở trò được, chỉ cần có giá trị nhan sắc là đã có thể đủ để hấp dẫn một lượng người hâm mộ lớn rồi.
Vũ công tốt nhất, dàn nhạc cao nhất cấp, ngay cả phối âm cũng là mời giáo viên thanh nhạc chuyên nghiệp tới. Một màn biểu diễn được bố trí xong, cứ giống như Lý
Diệu Hương mới là người rác rưởi nhất, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta lại là diễn viên.
Buổi tập luyện bắt đầu không tới mấy phút đồng hồ, Lý Diệu Hương mới vừa hát được hai câu thì ngừng lại, cô ta vừa mới dừng lại, tất cả mọi người cũng ngừng lại theo.
Sau đó, vẻ mặt cô ta âm trầm quay đầu đi, một bạt tai “chát” một tiếng đã tát lên trên mặt của một vũ công ở phía sau. "Cô nhảy nhót như thế nào đó hả, vừa rồi che mất tôi hết rồi cô có biết không?"
Người vũ công này mang vẻ mặt ủy khuất, có giải thích: "Cô Diệu Hương, là cô cô đứng sai vị trí." Chat.
Lý Diệu Hương lại tát một bạt tại lên trên mặt của cô vũ công.
/1916
|