Điện Đức Hoàng
Chương 637 - Nghiêm Vu Tu tôi không phải là loại người bỏ rơi anh em không thèm quan tâm.
/1916
|
Thủ lĩnh của nhóm Chó Săn khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó đã bật cười, chúng tôi đang tìm anh, nhưng không ngờ anh lại chủ động đưa tới cửa như thế này.
Nghiêm Vu Tu không thèm phí lời với anh ta, trực tiếp cầm một con dao găm xông đến.
Những thuộc hạ của Nghiêm Vũ Tu cũng giống như vậy, lần lượt cầm vũ khí của mình sau đó lao vào các thành viên lính đánh thuê khác của nhóm Chó Săn.
Trong thời gian một ngày một đêm này, đảm người Nghiêm Vũ Tu đã trải qua không dưới hai mươi trận chiến sinh từ như thế này, chưa có một lần bại trận, lần này đối mặt với đám lính đánh thuê của nhóm cho săn, cũng giống như vậy. Cảnh tàn sát khốc liệt, toàn bộ không khí tràn ngập mùi mẫu tanh
Trong khoảng thời gian khoảng một phút, Nghiêm Vu Tu đã tiêu diệt sạch lính đánh thuế của nhóm Chó Săn, mà thủ lĩnh của nhóm Chó Săn cũng bị Nghiêm Vu Tu dùng một con dao găm đâm xuyên qua tim.
Nghiêm Vũ Tu lau sạch vết máu trên mặt, lạnh lùng nói: "Lập tức thu thập hết thức ăn và nước uống trên người bọn họ, chúng ta phải lập tức di chuyển vị trí, nếu không khi những kẻ địch xung quanh nghe thấy động tĩnh bên này có thể kéo tới đây bất cứ lúc nào"
Một nhóm người thu thập lương khô từ trên người lính đánh thuế của nhóm Chó Săn bằng tốc độ nhanh nhất, trong khoảng thời gian này, tất cả thức ăn và nước uống mà bọn họ ăn uống đều là đoạt lấy từ trên người của kẻ địch. "Đi thôi."
Thính lực của Nghiêm Vu Tu rất đáng kinh ngạc, cho dù trời đang mưa, thế nhưng anh ta vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân dày đặc truyền đến từ phía xa.
Một đám người nhanh chóng quay người lại, chuẩn bị rời đi, thế nhưng lúc này, một tên thuộc hạ của Nghiêm Vũ Tu tên là Trương Đã Lâm đã bị bỏ lại rất xa phía sau. "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Có người phát hiện bên phía Trương Dã Lâm không thích hợp nên khẽ kêu lên một tiếng.
Thế là Nghiêm Vu Tụ cũng quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Trương Dã Lâm vẫn còn đứng ở bên cạnh những thi thể của lính đánh thuê nhóm Chó Săn, bắp đủi của anh ta bị đánh gãy, lộ ra phần xương trắng hiếu ghê người đâm vào máu thịt của anh ta,
Nhiều người trong nhóm của Nghiêm Vu Tu đã bị thương trong trận chiến này, nhưng bọn họ đều cắn chặt hàm răng, chịu đựng đau đớn để tiếp tục chạy tron.
Bản thân Trương Dã Lâm cũng muốn tiếp tục chạy về phía trước, nhưng mà anh ta đã bị thương đến mức này rồi, chỉ dựa vào ý chỉ để chống đỡ là điều không thể nào.
Anh ta đã hoàn toàn không thể đi lại được nữa, chỉ có thể lui về phía sau.
Mặc dù tình hình hiện tại vô cùng nguy hiểm nhưng nhóm người của Nghiêm Vụ Tu lại hoàn toàn không hề có chút do dự nào, trực tiếp xoay người chạy về phía Trước Đã Làm “Tổng giám đốc Nghiệm, các anh nhanh chóng chạy đi, đừng lo cho tôi, kẻ thủ sẽ nhanh chóng đuối đến đây ngay"
Sắc mặt Trương Dã Lâm tái nhợt, anh ta đang rất đau đớn, nhưng anh ta vẫn cố nở một nụ cười trên mät. “Nói cái gì vậy hả?"
Nghiêm Vũ Tu trừng mắt nhìn Trương Dã Lâm, lạnh lùng nói: “Nghiêm Vu Tu tôi không phải là loại người bỏ rơi anh em không thèm quan tâm, Thiên Vương Điện cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi anh em của mình.”
Nghiêm Vu Tu nói xong câu này trực tiếp đi thẳng đến cống Trương Dã Lâm lên lưng, sau đó tiếp tục vội và chạy về phía trước.
Nếu như là lúc bình thường, Nghiêm Vu Tu muốn chạy khi có một người sống sở sở nặng hơn năm mươi kí trên lưng như thế này thì cũng chỉ như chơi đùa mà thôi.
Nhưng lúc này thân thể của Nghiêm Vụ Tu có chút chịu không nổi, rõ ràng tốc độ của anh ta khi công thêm Trương Dã Lâm trên lưng đã chậm hơn rất nhiều.
Bên cạnh có người muốn đến giúp đỡ, nhưng bị Nghiêm Vũ Tu từ chối, bởi vì lúc này chắc chắn Nghiêm Vũ Tu là người mạnh nhất trong nhóm bạn họ nếu đổi sang để người khác công thì sợ rằng sẽ còn chặm hơn nữa.
Trương Dã Lâm nằm trên lưng Nghiêm Vu Tu, nhìn tốc độ của bọn họ so với lúc mới bắt đầu càng lúc càng chậm, trong lòng anh ta lo lắng như lửa đốt. "Tổng giám đốc Nghiêm, anh bỏ tôi xuống đi Đừng quan tâm đến tôi nữa. Các anh dẫn theo tôi thì lát nữa tất cả mọi người đều coi như xong đó" "Trương Dã Lâm tôi có thể đi theo tổng giám đốc Nghiêm đến ngày hôm nay là đủ rồi."
Nghiêm Vu Tu không thèm phí lời với anh ta, trực tiếp cầm một con dao găm xông đến.
Những thuộc hạ của Nghiêm Vũ Tu cũng giống như vậy, lần lượt cầm vũ khí của mình sau đó lao vào các thành viên lính đánh thuê khác của nhóm Chó Săn.
Trong thời gian một ngày một đêm này, đảm người Nghiêm Vũ Tu đã trải qua không dưới hai mươi trận chiến sinh từ như thế này, chưa có một lần bại trận, lần này đối mặt với đám lính đánh thuê của nhóm cho săn, cũng giống như vậy. Cảnh tàn sát khốc liệt, toàn bộ không khí tràn ngập mùi mẫu tanh
Trong khoảng thời gian khoảng một phút, Nghiêm Vu Tu đã tiêu diệt sạch lính đánh thuế của nhóm Chó Săn, mà thủ lĩnh của nhóm Chó Săn cũng bị Nghiêm Vu Tu dùng một con dao găm đâm xuyên qua tim.
Nghiêm Vũ Tu lau sạch vết máu trên mặt, lạnh lùng nói: "Lập tức thu thập hết thức ăn và nước uống trên người bọn họ, chúng ta phải lập tức di chuyển vị trí, nếu không khi những kẻ địch xung quanh nghe thấy động tĩnh bên này có thể kéo tới đây bất cứ lúc nào"
Một nhóm người thu thập lương khô từ trên người lính đánh thuế của nhóm Chó Săn bằng tốc độ nhanh nhất, trong khoảng thời gian này, tất cả thức ăn và nước uống mà bọn họ ăn uống đều là đoạt lấy từ trên người của kẻ địch. "Đi thôi."
Thính lực của Nghiêm Vu Tu rất đáng kinh ngạc, cho dù trời đang mưa, thế nhưng anh ta vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân dày đặc truyền đến từ phía xa.
Một đám người nhanh chóng quay người lại, chuẩn bị rời đi, thế nhưng lúc này, một tên thuộc hạ của Nghiêm Vũ Tu tên là Trương Đã Lâm đã bị bỏ lại rất xa phía sau. "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Có người phát hiện bên phía Trương Dã Lâm không thích hợp nên khẽ kêu lên một tiếng.
Thế là Nghiêm Vu Tụ cũng quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Trương Dã Lâm vẫn còn đứng ở bên cạnh những thi thể của lính đánh thuê nhóm Chó Săn, bắp đủi của anh ta bị đánh gãy, lộ ra phần xương trắng hiếu ghê người đâm vào máu thịt của anh ta,
Nhiều người trong nhóm của Nghiêm Vu Tu đã bị thương trong trận chiến này, nhưng bọn họ đều cắn chặt hàm răng, chịu đựng đau đớn để tiếp tục chạy tron.
Bản thân Trương Dã Lâm cũng muốn tiếp tục chạy về phía trước, nhưng mà anh ta đã bị thương đến mức này rồi, chỉ dựa vào ý chỉ để chống đỡ là điều không thể nào.
Anh ta đã hoàn toàn không thể đi lại được nữa, chỉ có thể lui về phía sau.
Mặc dù tình hình hiện tại vô cùng nguy hiểm nhưng nhóm người của Nghiêm Vụ Tu lại hoàn toàn không hề có chút do dự nào, trực tiếp xoay người chạy về phía Trước Đã Làm “Tổng giám đốc Nghiệm, các anh nhanh chóng chạy đi, đừng lo cho tôi, kẻ thủ sẽ nhanh chóng đuối đến đây ngay"
Sắc mặt Trương Dã Lâm tái nhợt, anh ta đang rất đau đớn, nhưng anh ta vẫn cố nở một nụ cười trên mät. “Nói cái gì vậy hả?"
Nghiêm Vũ Tu trừng mắt nhìn Trương Dã Lâm, lạnh lùng nói: “Nghiêm Vu Tu tôi không phải là loại người bỏ rơi anh em không thèm quan tâm, Thiên Vương Điện cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi anh em của mình.”
Nghiêm Vu Tu nói xong câu này trực tiếp đi thẳng đến cống Trương Dã Lâm lên lưng, sau đó tiếp tục vội và chạy về phía trước.
Nếu như là lúc bình thường, Nghiêm Vu Tu muốn chạy khi có một người sống sở sở nặng hơn năm mươi kí trên lưng như thế này thì cũng chỉ như chơi đùa mà thôi.
Nhưng lúc này thân thể của Nghiêm Vụ Tu có chút chịu không nổi, rõ ràng tốc độ của anh ta khi công thêm Trương Dã Lâm trên lưng đã chậm hơn rất nhiều.
Bên cạnh có người muốn đến giúp đỡ, nhưng bị Nghiêm Vũ Tu từ chối, bởi vì lúc này chắc chắn Nghiêm Vũ Tu là người mạnh nhất trong nhóm bạn họ nếu đổi sang để người khác công thì sợ rằng sẽ còn chặm hơn nữa.
Trương Dã Lâm nằm trên lưng Nghiêm Vu Tu, nhìn tốc độ của bọn họ so với lúc mới bắt đầu càng lúc càng chậm, trong lòng anh ta lo lắng như lửa đốt. "Tổng giám đốc Nghiêm, anh bỏ tôi xuống đi Đừng quan tâm đến tôi nữa. Các anh dẫn theo tôi thì lát nữa tất cả mọi người đều coi như xong đó" "Trương Dã Lâm tôi có thể đi theo tổng giám đốc Nghiêm đến ngày hôm nay là đủ rồi."
/1916
|