Bởi vì bọn họ hoàn toàn không ngờ đến Lâm Thanh Thảo sẽ quyết định như vậy. “Thanh Thảo, vì sao con không muốn ngủ với cha mẹ?”
Trong lòng của Lâm Ngọc Ngân cảm thấy vô cùng áy náy, hiện tại con gái có chút bài xích bọn họ.
Lưu Ánh Nguyệt cũng đi tới nói: “Thanh Thảo, không phải cháu vẫn luôn nói là nhớ cha mẹ hay sao, hiện tại bọn họ đã về rồi, sao cháu lại không muốn ngủ với cha mẹ chứ?”
Trần Hùng cũng mở miệng nói: “Thanh Thảo, không phải là con thích nhất là nghe cha mẹ kể chuyện cổ tích hay sao, buổi tối hôm nay cha mẹ chuẩn bị rất nhiều chuyện cổ tích, con muốn nghe bao nhiêu cũng được.” “Thanh Thảo không muốn nghe." Lâm Thanh Thảo trực tiếp đáp lại: “Bà ngoại cũng có thể kể cho Thanh Thảo nghe.
Trần Hùng cùng với Lâm Ngọc Ngân nhìn nhau đầy vẻ bất lực và chua xót.
Thế nhưng khi nghe thấy Lâm Thanh Thảo nói vậy thì khiến cho tất cả người lớn ở trong phòng đều ngây ra.
Không phải là cô bé bài xích cha mẹ, cũng không trách cứ bọn họ ở bên cạnh cô bé quá ít, mà là ... “Thanh Thảo muốn có em trai, muốn em trai giống như Thần Vũ ấy a “Con nghe chị của Thần Vũ nói, nếu như cha mẹ sinh em trai cho Thanh Thảo thì Thanh Thảo không thể ngủ cùng cha mẹ nữa, bởi vì nếu như có Thanh Thảo ngủ cùng thì sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy của cha mẹ”
Cả Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đều sợ tới ngây người.
Đây là chuyện mà đứa trẻ 5 tuổi có thể nói ra hay sao?
Cuối cùng, Lâm Thanh Thảo vẫn không thể như ý nguyện, vẫn ngủ cùng với Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân.
Đến lúc nửa đêm, khi Lâm Thanh Thảo đã ngủ say, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân vẫn chưa ngủ được.
Hai người hôn lên mặt của Lâm Thanh Thảo một cái, rồi nhìn về phía cửa sổ. Một lúc lâu mà chẳng ai nói gì, cuối cùng vẫn là Trần
Hùng phá vỡ sự yên lặng này. “Vơ, thật ra cũng không có gì khó nói cả, thế nhưng cũng không thể không nói rằng lời của Thanh Thảo cũng đúng” “Con một, thật ra rất cô đơn”
Lâm Ngọc Ngân quay đầu nhìn về phía Trần Hùng, vẻ mặt của cô đầy cảnh giác: “Thế nên anh muốn làm gì?” “Muốn làm gì còn cần anh phải nói ra sao?”
Trần Hùng cười cười nhìn Lâm Ngọc Ngân: “Có lúc anh còn cảm thấy em còn ngốc hơn cả Thanh Thảo ấy."
Lâm Ngọc Ngân trừng mắt nhìn Trần Hùng, nói: “Lời nói của trẻ con mà anh cũng cho là thật sao?” “Thế nhưng anh thật sự rất muốn có thêm một đứa con mà.
Nói xong, trên mặt của Trần Hùng còn xẹt qua một tia tà mi.
Đột nhiên Lâm Ngọc Ngân cảm thấy có chút lo lắng: “Con gái còn ở bên cạnh đấy?” “Chúng ta đi sang phòng khác. “Không được.”
Lúc này, Lâm Ngọc Ngân không đồng ý với Trần Hùng có lẽ là vì Lâm Thanh Thảo vừa mới về nhà. “Để lần sau đi.
Trần Hùng cũng không cảm thấy có gì quá mất mát, dù sao thì hôm nay con gái cũng đã trở lại.
Hai người cùng ngủ ở trên giường, Lâm Ngọc Ngân ôm Lâm Thanh Thảo, còn Trần Hùng thì ôm lấy Lâm Ngọc Ngân, ánh trăng dịu dàng xuyên qua rèm cửa chiếu vào một nhà ba người, mềm mại mà ấm áp.
Sáng hôm sau, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân định ở nhà chơi với Lâm Thanh Thảo cả ngày, ném tất việc khác sang một bên.
Lâm Ngọc Ngân không tới công ty, còn hiện tại Trần Hùng cũng không có việc gì làm.
Sáng sớm, hai người liền đưa Lâm Thanh Thảo tới chơi ở công viên nước.
Trong lòng của Lâm Ngọc Ngân cảm thấy vô cùng áy náy, hiện tại con gái có chút bài xích bọn họ.
Lưu Ánh Nguyệt cũng đi tới nói: “Thanh Thảo, không phải cháu vẫn luôn nói là nhớ cha mẹ hay sao, hiện tại bọn họ đã về rồi, sao cháu lại không muốn ngủ với cha mẹ chứ?”
Trần Hùng cũng mở miệng nói: “Thanh Thảo, không phải là con thích nhất là nghe cha mẹ kể chuyện cổ tích hay sao, buổi tối hôm nay cha mẹ chuẩn bị rất nhiều chuyện cổ tích, con muốn nghe bao nhiêu cũng được.” “Thanh Thảo không muốn nghe." Lâm Thanh Thảo trực tiếp đáp lại: “Bà ngoại cũng có thể kể cho Thanh Thảo nghe.
Trần Hùng cùng với Lâm Ngọc Ngân nhìn nhau đầy vẻ bất lực và chua xót.
Thế nhưng khi nghe thấy Lâm Thanh Thảo nói vậy thì khiến cho tất cả người lớn ở trong phòng đều ngây ra.
Không phải là cô bé bài xích cha mẹ, cũng không trách cứ bọn họ ở bên cạnh cô bé quá ít, mà là ... “Thanh Thảo muốn có em trai, muốn em trai giống như Thần Vũ ấy a “Con nghe chị của Thần Vũ nói, nếu như cha mẹ sinh em trai cho Thanh Thảo thì Thanh Thảo không thể ngủ cùng cha mẹ nữa, bởi vì nếu như có Thanh Thảo ngủ cùng thì sẽ ảnh hưởng tới sự phát huy của cha mẹ”
Cả Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đều sợ tới ngây người.
Đây là chuyện mà đứa trẻ 5 tuổi có thể nói ra hay sao?
Cuối cùng, Lâm Thanh Thảo vẫn không thể như ý nguyện, vẫn ngủ cùng với Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân.
Đến lúc nửa đêm, khi Lâm Thanh Thảo đã ngủ say, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân vẫn chưa ngủ được.
Hai người hôn lên mặt của Lâm Thanh Thảo một cái, rồi nhìn về phía cửa sổ. Một lúc lâu mà chẳng ai nói gì, cuối cùng vẫn là Trần
Hùng phá vỡ sự yên lặng này. “Vơ, thật ra cũng không có gì khó nói cả, thế nhưng cũng không thể không nói rằng lời của Thanh Thảo cũng đúng” “Con một, thật ra rất cô đơn”
Lâm Ngọc Ngân quay đầu nhìn về phía Trần Hùng, vẻ mặt của cô đầy cảnh giác: “Thế nên anh muốn làm gì?” “Muốn làm gì còn cần anh phải nói ra sao?”
Trần Hùng cười cười nhìn Lâm Ngọc Ngân: “Có lúc anh còn cảm thấy em còn ngốc hơn cả Thanh Thảo ấy."
Lâm Ngọc Ngân trừng mắt nhìn Trần Hùng, nói: “Lời nói của trẻ con mà anh cũng cho là thật sao?” “Thế nhưng anh thật sự rất muốn có thêm một đứa con mà.
Nói xong, trên mặt của Trần Hùng còn xẹt qua một tia tà mi.
Đột nhiên Lâm Ngọc Ngân cảm thấy có chút lo lắng: “Con gái còn ở bên cạnh đấy?” “Chúng ta đi sang phòng khác. “Không được.”
Lúc này, Lâm Ngọc Ngân không đồng ý với Trần Hùng có lẽ là vì Lâm Thanh Thảo vừa mới về nhà. “Để lần sau đi.
Trần Hùng cũng không cảm thấy có gì quá mất mát, dù sao thì hôm nay con gái cũng đã trở lại.
Hai người cùng ngủ ở trên giường, Lâm Ngọc Ngân ôm Lâm Thanh Thảo, còn Trần Hùng thì ôm lấy Lâm Ngọc Ngân, ánh trăng dịu dàng xuyên qua rèm cửa chiếu vào một nhà ba người, mềm mại mà ấm áp.
Sáng hôm sau, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân định ở nhà chơi với Lâm Thanh Thảo cả ngày, ném tất việc khác sang một bên.
Lâm Ngọc Ngân không tới công ty, còn hiện tại Trần Hùng cũng không có việc gì làm.
Sáng sớm, hai người liền đưa Lâm Thanh Thảo tới chơi ở công viên nước.
/1916
|