"Ha ha ha."
Trong đêm đen, vang lên tiếng cười to của Kiều Tiết Dũng, cùng với tiếng rêu thảm thiết tuyệt vọng cực độ của Kiều Tiết Thanh.
Cùng lúc đó, trận chiến ở khách sạn Khung Đỉnh cũng đã đến hồi kết.
Những cao thủ mà nhà họ Kiều mang đến đó, đều bị
Hang Sói và những cao thủ khác của nhà họ Kiều xử lý gọn, người thì bị giết người thì bị thương, toàn bộ đều bị bắt làm tù binh.
Mà ở tầng cao nhất của Khung Đỉnh, trận chiến giữa Ngụy Tuấn và Bạch Mã cũng đã kết thúc. Lúc này Ngụy Tuấn bị Bạch Mã chém tổng cộng chín vết, mà mỗi vết đều chém rất sâu, nên bây giờ Ngụy Tuấn y hệt như người máu vậy.
Nhưng ông ta dựa vào thể lực mạnh mẽ và nghị lực kiên cường mà vẫn đứng thẳng, vẫn không ngã xuống. Mà Bạch Mã đứng đối diện chỉ trúng một đạo.
Từ đây có vẻ như Ngụy Tuấn bị chém nhiều hơn Bạch
Mã tám vết, đồng nghĩa với việc Ngụy Tuấn đã thua rồi. Nhưng sự thật lại ngược lại, vì Ngụy Tuấn đã trúng chín nhất đạo nhưng vẫn còn sống, còn Bạch Mã chỉ bị ông ta chém một đạo mà đã chết rồi!
Đúng vậy, Ngụy Tuấn chỉ dùng một đạo đã giết chết Bạch Mã rồi.
Bây giờ tốc độ đao pháp của Ngụy Tuấn càng ngày càng chậm, nhưng lực sát thương thì càng ngày càng tăng.
Bộ dạng của Ngụy Tuấn bây giờ trông vô cùng yếu ớt, Trần Hùng tiến tới trước mặt ông ta, cau mày. “Kiểu đạo pháp này của ông, không do tôi dạy. “Đúng vậy.” Ngụy Tuấn nói: “Đây là tôi tự mình lĩnh ngộ được, tôi gọi nó Trọng Đạo. “Trọng Đạo.
Trần Hùng lẩm nhẩm cảm nhận cái tên này một hồi, hơi gật nhẹ đầu. “Đây là một chiêu đao pháp rất lợi hại, trước chậm sau nhanh, lúc đaon pháp của ông chư thuần thục, ông sẽ rất bất lợi, thậm chí sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng trong chiến đấu, nhưng đến khi đao pháp thành thục rồi, thì ông sẽ đánh đầu thắng đó, không gì cản nổi!”
Sau khi nói xong câu này, Trần Hùng cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì anh sợ nếu nói thêm nữa thì Ngụy Tuấn có thể chết vì mất máu quá nhiều.
Trận chiến ở tầng trên cùng cũng đã kết thúc, hơn nữa toàn bộ hiện trường trận chiến đều được thu dọn sạch sẽ, đến mức dường như chưa từng xảy ra gì cả.
Hai mươi hai người cầm quyền vẫn ngồi nguyên vị trí xung quanh bàn tròn như cũ, lúc này trái tim bọn họ đều vọt lên tận cổ họng, chỉ sợ Trần Hùng và Viễn Trọng Chi đột nhiên phát điện gì đó, yêu cầu bọn họ giải thích tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Viễn Trọng Chi đến chỗ Kiều Tiết Thanh đã ngồi lúc nãy, trên mặt không có biểu cảm gì.
Ông ta nhìn thoáng qua hai mươi hai người đứng đầu gia tộc trước mặt, ho khan một tiếng. “Yên tâm đi, Viễn Trọng Chi ta lấy nhân lễ nghĩa trí tín làm trọng, sẽ không nhân lúc cháy nhà mà hội của “Cho nên tối hôm nay, ta cũng sẽ không chèn ép các người. “Người ta thường nói người không vì mình, trời tru đất diệt, nước chảy xuống chỗ thấp, người hướng về chỗ cao, đổi lại là ta, cũng sẽ lựa chọn dựa dẫm cây đại thụ nhà họ Kiều. “Cho nên ta không trách các người.
Dù Viễn Trọng Chi đã nói đến vậy, nhưng hai mươi hai người ngồi đây vẫn không cảm thấy yên tâm hơn chút nào. Bởi vì bọn họ biết, những người có bản lĩnh thường có tính tình khá kỳ quặc, nói không chừng một giây trước Viễn
Trọng Chi nói sẽ không so đo với bọn họ, ngay giây sau đã ra lệnh thuộc hạ xử lý tất cả bọn họ.
Vì xét cho cùng, chuyến đi lần này của bọn họ là cùng hợp lực chống lại nhà họ Viễn.
Viễn Trọng Chi nheo mắt, nhìn đám người một lượt nữa, rồi bật cười. “Viễn Trọng Chi tôi nhất ngôn cửu nhất, nhất định nói lời giữ lời.” “Nhưng nửa tháng sau, tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc ngay tại chỗ này, mời toàn bộ các người đứng đầu gia tộc của tỉnh Tam Giang, và tất cả những ông chủ lớn của các công ty, tập đoàn đến tham dự. “Tôi cũng không muốn giấu giếm mục đích của buổi tiệc này, tôi muốn làm Tam Giang Vương, chỉ đơn giản vậy thôi, nếu ủng hộ tôi thì đến tham dự, như vậy sẽ là bằng hữu của nhà họ Viễn. “Nếu phản đối thì đừng tới, nhưng thứ lỗi cho tôi nói trước, đến lúc đó người đó chính là kẻ địch của Viễn Trọng Chi tôi. “Được rồi, tôi nói xong rồi, các người có thể rời đi rồi.”
Trong đêm đen, vang lên tiếng cười to của Kiều Tiết Dũng, cùng với tiếng rêu thảm thiết tuyệt vọng cực độ của Kiều Tiết Thanh.
Cùng lúc đó, trận chiến ở khách sạn Khung Đỉnh cũng đã đến hồi kết.
Những cao thủ mà nhà họ Kiều mang đến đó, đều bị
Hang Sói và những cao thủ khác của nhà họ Kiều xử lý gọn, người thì bị giết người thì bị thương, toàn bộ đều bị bắt làm tù binh.
Mà ở tầng cao nhất của Khung Đỉnh, trận chiến giữa Ngụy Tuấn và Bạch Mã cũng đã kết thúc. Lúc này Ngụy Tuấn bị Bạch Mã chém tổng cộng chín vết, mà mỗi vết đều chém rất sâu, nên bây giờ Ngụy Tuấn y hệt như người máu vậy.
Nhưng ông ta dựa vào thể lực mạnh mẽ và nghị lực kiên cường mà vẫn đứng thẳng, vẫn không ngã xuống. Mà Bạch Mã đứng đối diện chỉ trúng một đạo.
Từ đây có vẻ như Ngụy Tuấn bị chém nhiều hơn Bạch
Mã tám vết, đồng nghĩa với việc Ngụy Tuấn đã thua rồi. Nhưng sự thật lại ngược lại, vì Ngụy Tuấn đã trúng chín nhất đạo nhưng vẫn còn sống, còn Bạch Mã chỉ bị ông ta chém một đạo mà đã chết rồi!
Đúng vậy, Ngụy Tuấn chỉ dùng một đạo đã giết chết Bạch Mã rồi.
Bây giờ tốc độ đao pháp của Ngụy Tuấn càng ngày càng chậm, nhưng lực sát thương thì càng ngày càng tăng.
Bộ dạng của Ngụy Tuấn bây giờ trông vô cùng yếu ớt, Trần Hùng tiến tới trước mặt ông ta, cau mày. “Kiểu đạo pháp này của ông, không do tôi dạy. “Đúng vậy.” Ngụy Tuấn nói: “Đây là tôi tự mình lĩnh ngộ được, tôi gọi nó Trọng Đạo. “Trọng Đạo.
Trần Hùng lẩm nhẩm cảm nhận cái tên này một hồi, hơi gật nhẹ đầu. “Đây là một chiêu đao pháp rất lợi hại, trước chậm sau nhanh, lúc đaon pháp của ông chư thuần thục, ông sẽ rất bất lợi, thậm chí sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng trong chiến đấu, nhưng đến khi đao pháp thành thục rồi, thì ông sẽ đánh đầu thắng đó, không gì cản nổi!”
Sau khi nói xong câu này, Trần Hùng cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì anh sợ nếu nói thêm nữa thì Ngụy Tuấn có thể chết vì mất máu quá nhiều.
Trận chiến ở tầng trên cùng cũng đã kết thúc, hơn nữa toàn bộ hiện trường trận chiến đều được thu dọn sạch sẽ, đến mức dường như chưa từng xảy ra gì cả.
Hai mươi hai người cầm quyền vẫn ngồi nguyên vị trí xung quanh bàn tròn như cũ, lúc này trái tim bọn họ đều vọt lên tận cổ họng, chỉ sợ Trần Hùng và Viễn Trọng Chi đột nhiên phát điện gì đó, yêu cầu bọn họ giải thích tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Viễn Trọng Chi đến chỗ Kiều Tiết Thanh đã ngồi lúc nãy, trên mặt không có biểu cảm gì.
Ông ta nhìn thoáng qua hai mươi hai người đứng đầu gia tộc trước mặt, ho khan một tiếng. “Yên tâm đi, Viễn Trọng Chi ta lấy nhân lễ nghĩa trí tín làm trọng, sẽ không nhân lúc cháy nhà mà hội của “Cho nên tối hôm nay, ta cũng sẽ không chèn ép các người. “Người ta thường nói người không vì mình, trời tru đất diệt, nước chảy xuống chỗ thấp, người hướng về chỗ cao, đổi lại là ta, cũng sẽ lựa chọn dựa dẫm cây đại thụ nhà họ Kiều. “Cho nên ta không trách các người.
Dù Viễn Trọng Chi đã nói đến vậy, nhưng hai mươi hai người ngồi đây vẫn không cảm thấy yên tâm hơn chút nào. Bởi vì bọn họ biết, những người có bản lĩnh thường có tính tình khá kỳ quặc, nói không chừng một giây trước Viễn
Trọng Chi nói sẽ không so đo với bọn họ, ngay giây sau đã ra lệnh thuộc hạ xử lý tất cả bọn họ.
Vì xét cho cùng, chuyến đi lần này của bọn họ là cùng hợp lực chống lại nhà họ Viễn.
Viễn Trọng Chi nheo mắt, nhìn đám người một lượt nữa, rồi bật cười. “Viễn Trọng Chi tôi nhất ngôn cửu nhất, nhất định nói lời giữ lời.” “Nhưng nửa tháng sau, tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc ngay tại chỗ này, mời toàn bộ các người đứng đầu gia tộc của tỉnh Tam Giang, và tất cả những ông chủ lớn của các công ty, tập đoàn đến tham dự. “Tôi cũng không muốn giấu giếm mục đích của buổi tiệc này, tôi muốn làm Tam Giang Vương, chỉ đơn giản vậy thôi, nếu ủng hộ tôi thì đến tham dự, như vậy sẽ là bằng hữu của nhà họ Viễn. “Nếu phản đối thì đừng tới, nhưng thứ lỗi cho tôi nói trước, đến lúc đó người đó chính là kẻ địch của Viễn Trọng Chi tôi. “Được rồi, tôi nói xong rồi, các người có thể rời đi rồi.”
/1916
|