“Ông nội, chuyện này là thế nào?” Lâm Tú Minh chau mày nhìn về phía Lâm Danh Sơn, muốn nghe câu trả lời từ ông.
Nhưng Lâm Danh Sơn cũng lắc đầu không hiểu rốt cuộc là sao.
Dù là Lâm Ngọc Ngân hay Lâm Thanh An ông đều hiểu rõ vô cùng, dựa vào mối quan hệ xã hội ít ỏi của họ vốn chẳng thể mời được những ông chủ lớn trong ngành.
“Chẳng lẽ Tập đoàn Ngọc Thanh đưa tiền cho họ rồi sao, cho nên mới tìm những người này đến để lấy thể diện à?”
Đúng, nhất định là thế, trước đây cô ta vay vốn khoảng ba nghìn năm trăm tỷ, đủ để bây giờ tiêu phí rồi.
Thấy hai mươi mấy bàn đã ngồi hết phân nửa, trong lòng Lâm Tú Minh rất tức giận, nhưng cô ta cũng không thể không dùng đủ mọi cách để tự an ủi mình.
“Hừ, có nhiều người đến thì sao chứ?”
“Nếu tập đoàn nhà họ Lâm của tôi mở tiệc thì cũng mời được nhiều ông chủ lớn như vậy thôi.”
Lâm Văn Dương và Lâm Phương Dung đứng bên cạnh gật đầu: “Cháu nói đúng đấy Tú Minh, phô trương chút này, nhà họ Lâm chúng ta vẫn có thể mời đến được giống như vậy.”
“Hơn nữa chúng ta còn không cần dùng tiền.”
“Ha ha.”
Lâm Tú Minh cười lạnh, nói: “Ba nghìn năm trăm tỷ của Lâm Ngọc Ngân là vay vốn, đợi sau khi cô ta khoe khoang xong thì tôi m* nó xem cô ta trả kiểu gì.”
“Tôi dám đảm bảo công ty Ngọc Thanh chắc chắn sẽ sụp đổ trong vòng ba tháng.”
“Đúng đúng đúng, tôi e là không tới ba tháng, một tháng là sụp đổ rồi.” Một đám người nhà họ Lâm lại bắt đầu nói bóng nói gió.
“Bây giờ chắc cũng tầm mười hai giờ rồi nhỉ, họ còn không biết tự lượng sức mà bày cả hai mươi bàn ăn, bây giờ còn cả một phần ba chỗ ngồi chưa có ai kìa.”
“Đúng là mất mặt…”
“Hừ, chắc là mấy diễn viên lái Porsche, Land Rover này là nhân vật to tát nhất rồi chứ gì, Lâm Ngọc Ngân cũng chỉ có tài đánh sưng mặt rồi tự hô là người mập thôi, đúng là trò cười mà!”
Sau những lời bóng gió thì ngay trước cửa lại có xe hạng cao cấp lái đến nữa rồi.
Hơn nữa xe cao cấp lần này có gần hai mươi chiếc, xếp thành một hàng dài. Lincoln, Maserati, Lamborghini, Hummer, Bentley,..
Từng chiếc từng chiếc xe hạng cao cấp cao cấp trị giá vài tỷ đồng nối tiếp nhau vào bãi đỗ xe trước cửa, cứ như một bữa tiệc xe hạng cao cấp vậy.
Lúc này, mấy người nhà họ Lâm đều đã đứng lên hết rồi.
“Không thể nào, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Sao có thể, sao có thể có nhiều xe hạng cao cấp đến đây vậy?”
“Có thể chạy loại xe cao cấp này, chắc phải có giá trị con người hơn mấy nghìn tỷ đấy.
Cửa xe mở ra, liên tiếp có người bước ra.
“Chủ tịch tập đoàn Hồng Vân, Hà Thái Trung, tặng một pho tượng quan âm nghìn tay, chúc công ty mới mở của cô Ngân mở cửa may mắn, vàng rơi đầy đất!”
“Lương Mỹ Ngọc của cửa hàng Kim Bích tặng một cặp huyết phỉ thúy Malaysia, chúc cô Lâm mở công ty thuận lợi, đỏ từ đầu chí cuối!”
“Huỳnh Phong của công ty truyền thông Đức Khang tặng một pho tượng Quan Công bằng vàng, chúc cô Ngân mở công ty vạn sự như ý bình an phát tài.”
“Ngân hàng trưởng Triệu Hải Cường của ngân hàng Sacombark tặng…”
Lúc này, cả hiện trường như bị xáo động cả lên.
Mỗi người đến đây đều là những nhân vật có tâm cỡ từ các ngành khác nhau ở thành phố Bình Minh.
Lấy đại một người chắc cũng phải có giá trị con người khoảng mấy triệu tỷ.
Nếu nói mấy người như Hàn Long có khả năng được Lâm Ngọc Ngân bỏ tiền mời đến để khích lệ.
Vậy những người này thì sao?
Những người này uống nhầm thuốc rôi sao mà lại vì một ít tiền kia mà đến đây diễn kịch cho cô?
Cách giải thích duy nhất đó là, những người này, đều đến đây vì mặt mũi của tập đoàn Ngọc Thanh.
Mấy người Lâm Thanh An và Đặng Văn Vũ đều đã kinh ngạc đến mức mắt trừng miệng cứng, trên thực tế là ngay lúc Hàn Long và Trương Cường xuất hiện thì họ đã vô cùng kinh ngạc rồi.
Đối với họ mà nói, những người như Hàn Long và Trương Cường đã được xem là nhân vật lớn rồi.
Nhưng không ngờ rằng, bây giờ ngay cả những nhân vật lớn ở thành phố Bình Minh như Hà Thái Trung,Lương Mỹ Ngọc đều xuất hiện cả.
Nhưng Lâm Danh Sơn cũng lắc đầu không hiểu rốt cuộc là sao.
Dù là Lâm Ngọc Ngân hay Lâm Thanh An ông đều hiểu rõ vô cùng, dựa vào mối quan hệ xã hội ít ỏi của họ vốn chẳng thể mời được những ông chủ lớn trong ngành.
“Chẳng lẽ Tập đoàn Ngọc Thanh đưa tiền cho họ rồi sao, cho nên mới tìm những người này đến để lấy thể diện à?”
Đúng, nhất định là thế, trước đây cô ta vay vốn khoảng ba nghìn năm trăm tỷ, đủ để bây giờ tiêu phí rồi.
Thấy hai mươi mấy bàn đã ngồi hết phân nửa, trong lòng Lâm Tú Minh rất tức giận, nhưng cô ta cũng không thể không dùng đủ mọi cách để tự an ủi mình.
“Hừ, có nhiều người đến thì sao chứ?”
“Nếu tập đoàn nhà họ Lâm của tôi mở tiệc thì cũng mời được nhiều ông chủ lớn như vậy thôi.”
Lâm Văn Dương và Lâm Phương Dung đứng bên cạnh gật đầu: “Cháu nói đúng đấy Tú Minh, phô trương chút này, nhà họ Lâm chúng ta vẫn có thể mời đến được giống như vậy.”
“Hơn nữa chúng ta còn không cần dùng tiền.”
“Ha ha.”
Lâm Tú Minh cười lạnh, nói: “Ba nghìn năm trăm tỷ của Lâm Ngọc Ngân là vay vốn, đợi sau khi cô ta khoe khoang xong thì tôi m* nó xem cô ta trả kiểu gì.”
“Tôi dám đảm bảo công ty Ngọc Thanh chắc chắn sẽ sụp đổ trong vòng ba tháng.”
“Đúng đúng đúng, tôi e là không tới ba tháng, một tháng là sụp đổ rồi.” Một đám người nhà họ Lâm lại bắt đầu nói bóng nói gió.
“Bây giờ chắc cũng tầm mười hai giờ rồi nhỉ, họ còn không biết tự lượng sức mà bày cả hai mươi bàn ăn, bây giờ còn cả một phần ba chỗ ngồi chưa có ai kìa.”
“Đúng là mất mặt…”
“Hừ, chắc là mấy diễn viên lái Porsche, Land Rover này là nhân vật to tát nhất rồi chứ gì, Lâm Ngọc Ngân cũng chỉ có tài đánh sưng mặt rồi tự hô là người mập thôi, đúng là trò cười mà!”
Sau những lời bóng gió thì ngay trước cửa lại có xe hạng cao cấp lái đến nữa rồi.
Hơn nữa xe cao cấp lần này có gần hai mươi chiếc, xếp thành một hàng dài. Lincoln, Maserati, Lamborghini, Hummer, Bentley,..
Từng chiếc từng chiếc xe hạng cao cấp cao cấp trị giá vài tỷ đồng nối tiếp nhau vào bãi đỗ xe trước cửa, cứ như một bữa tiệc xe hạng cao cấp vậy.
Lúc này, mấy người nhà họ Lâm đều đã đứng lên hết rồi.
“Không thể nào, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Sao có thể, sao có thể có nhiều xe hạng cao cấp đến đây vậy?”
“Có thể chạy loại xe cao cấp này, chắc phải có giá trị con người hơn mấy nghìn tỷ đấy.
Cửa xe mở ra, liên tiếp có người bước ra.
“Chủ tịch tập đoàn Hồng Vân, Hà Thái Trung, tặng một pho tượng quan âm nghìn tay, chúc công ty mới mở của cô Ngân mở cửa may mắn, vàng rơi đầy đất!”
“Lương Mỹ Ngọc của cửa hàng Kim Bích tặng một cặp huyết phỉ thúy Malaysia, chúc cô Lâm mở công ty thuận lợi, đỏ từ đầu chí cuối!”
“Huỳnh Phong của công ty truyền thông Đức Khang tặng một pho tượng Quan Công bằng vàng, chúc cô Ngân mở công ty vạn sự như ý bình an phát tài.”
“Ngân hàng trưởng Triệu Hải Cường của ngân hàng Sacombark tặng…”
Lúc này, cả hiện trường như bị xáo động cả lên.
Mỗi người đến đây đều là những nhân vật có tâm cỡ từ các ngành khác nhau ở thành phố Bình Minh.
Lấy đại một người chắc cũng phải có giá trị con người khoảng mấy triệu tỷ.
Nếu nói mấy người như Hàn Long có khả năng được Lâm Ngọc Ngân bỏ tiền mời đến để khích lệ.
Vậy những người này thì sao?
Những người này uống nhầm thuốc rôi sao mà lại vì một ít tiền kia mà đến đây diễn kịch cho cô?
Cách giải thích duy nhất đó là, những người này, đều đến đây vì mặt mũi của tập đoàn Ngọc Thanh.
Mấy người Lâm Thanh An và Đặng Văn Vũ đều đã kinh ngạc đến mức mắt trừng miệng cứng, trên thực tế là ngay lúc Hàn Long và Trương Cường xuất hiện thì họ đã vô cùng kinh ngạc rồi.
Đối với họ mà nói, những người như Hàn Long và Trương Cường đã được xem là nhân vật lớn rồi.
Nhưng không ngờ rằng, bây giờ ngay cả những nhân vật lớn ở thành phố Bình Minh như Hà Thái Trung,Lương Mỹ Ngọc đều xuất hiện cả.
/1916
|