Tên cầm đầu vừa dứt lời, những người khác ở gần đó đồng loạt dừng tay lại. Bọn họ vốn đã không muốn làm nữa, liền quay lại chiếc xe tải, quăng xẻng vào xe
Chiếc xe tải khởi động rồi lao đi, làm bắn tung bùn đất. Tuy nhiên, không lâu sau khi họ rời đi, trên một sườn đồi nhỏ bên kia, một bóng người vội rảo bước nhanh về phía này.
Đây là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, lưng đeo một túi vải đen. Nếu có Trần Hùng và Viễn Quân Dao ở đây, họ sẽ nhanh chóng nhận ra người thanh niên đó.
Anh ấy tên là Ngô Trung Kiên, đến từ Tây Thục. "Hi vọng tôi đến không quá muộn.
Ngô Trung Kiên ném chiếc túi vải đen trên lưng sang một bên, sau đó bắt đầu dùng hai tay nhanh chóng bởi lớp bùn đất vừa mới lấp.
Cũng may lớp bùn đất này vừa lấp chưa bao lâu, cộng với tốc độ rất nhanh của Ngô Trung Kiên, chỉ trong khoảng một phút, anh ta lại lôi được Kiều Tùng Bác ra khỏi đám bùn đất.
Lúc này, Kiều Tùng Bác nằm trên đất, trông giống như một người đã chết, nước mưa trút xuống không ngừng đã rửa sạch lớp bùn đất trên người ông ta. “Ông chết chưa vậy?"
Ngô Trung Kiên lẩm bẩm, rồi áp tai vào ngực Kiều Tùng Bác: "Ồ?" "Ông cũng mạng lớn thật, như vậy mà tim vẫn còn đập. Xem như ông may mắn gặp được ông nhỏ của ông là tôi đây, nếu đổi lại là người khác, thì anh chết chắc rồi"
Vừa nói, Ngô Trung Kiên vừa dùng tay bóp đầu Kiều Tùng Bác vài cái: "Đòn Ngũ lôi oanh đỉnh sao?" "Nhưng xem ra đối phương cố ý nương tay với ông, những vết thương khác trên người cũng không quá nghiêm trọng." "Thôi, về dùng thuốc của ông nhỏ rồi ông sẽ khỏe lại nhanh thôi"
Nói xong, Ngô Trung Kiên liền khiêng Kiều Tùng Bác lên. Kiều Tùng Bác ít nhiều gì cũng nặng hơn 70 kg, nhưng
Ngô Trung Kiên khiêng ông ta như khiêng một bịch bông gòn, không tốn chút sức nào. "Ông là người kế thừa của Bát cực quyền, ông không thể chết được. Nếu ông chết rồi, tôi phải đi đâu tìm một đại sư Bát cực quyền khác để khiêu chiến?" "Cho dù ông có chết thì cũng phải chết trong tay Ngô Trung Kiên này. "Người ta nói ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có kẻ xuất chúng. Nhưng còn Ngô Trung Kiên tôi đây, làm nghề nào cũng xuất chúng nhất"
Rầm rầm ....
Một loạt tiếng sấm sét khác vang dội bầu trời, Ngô Trung Kiên trên lưng mang theo một cái túi vải đen, khiêng theo Kiều Tùng Bác đang bất tỉnh, bước đi mạnh mẽ, nhanh chóng biến mất trong màn mưa nặng nề.
Trận mưa này kéo dài suốt gần nửa tuần lễ ở cả thành phố Trường Bắc và thành phố Bình Minh.
Sau nửa tuần, mùa hè nóng nực cuối cùng cũng hoàn toàn qua đi. Thời tiết miền Nam cũng bắt đầu dịu mát.
Trong những ngày qua, nhà họ Kiều cũng không đến tỉnh Tam Giang làm thiêu thân, cũng không thể làm thiêu thân, nên Trần Hùng mấy ngày này cũng được nhàn nhã. Sáng nay, anh vừa đưa Lâm Thanh Thảo đến nhà trẻ.
Lúc chuẩn bị về nhà, thì điện thoại của anh vang lên.
Đã khá lâu mới lại nghe tiếng chuông điện thoại. Trần Hùng biết những ngày tháng thư thả của anh sắp chấm dút.
Số gọi đến là một số lạ, ID điện thoại hiển thị khu vực miền Bắc. "Cuối cùng cũng gọi điện đến rồi!”
Trần Hùng cười nhạt, sau đó bật nút trả lời. "Bôn Lôi?"
Chiếc xe tải khởi động rồi lao đi, làm bắn tung bùn đất. Tuy nhiên, không lâu sau khi họ rời đi, trên một sườn đồi nhỏ bên kia, một bóng người vội rảo bước nhanh về phía này.
Đây là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, lưng đeo một túi vải đen. Nếu có Trần Hùng và Viễn Quân Dao ở đây, họ sẽ nhanh chóng nhận ra người thanh niên đó.
Anh ấy tên là Ngô Trung Kiên, đến từ Tây Thục. "Hi vọng tôi đến không quá muộn.
Ngô Trung Kiên ném chiếc túi vải đen trên lưng sang một bên, sau đó bắt đầu dùng hai tay nhanh chóng bởi lớp bùn đất vừa mới lấp.
Cũng may lớp bùn đất này vừa lấp chưa bao lâu, cộng với tốc độ rất nhanh của Ngô Trung Kiên, chỉ trong khoảng một phút, anh ta lại lôi được Kiều Tùng Bác ra khỏi đám bùn đất.
Lúc này, Kiều Tùng Bác nằm trên đất, trông giống như một người đã chết, nước mưa trút xuống không ngừng đã rửa sạch lớp bùn đất trên người ông ta. “Ông chết chưa vậy?"
Ngô Trung Kiên lẩm bẩm, rồi áp tai vào ngực Kiều Tùng Bác: "Ồ?" "Ông cũng mạng lớn thật, như vậy mà tim vẫn còn đập. Xem như ông may mắn gặp được ông nhỏ của ông là tôi đây, nếu đổi lại là người khác, thì anh chết chắc rồi"
Vừa nói, Ngô Trung Kiên vừa dùng tay bóp đầu Kiều Tùng Bác vài cái: "Đòn Ngũ lôi oanh đỉnh sao?" "Nhưng xem ra đối phương cố ý nương tay với ông, những vết thương khác trên người cũng không quá nghiêm trọng." "Thôi, về dùng thuốc của ông nhỏ rồi ông sẽ khỏe lại nhanh thôi"
Nói xong, Ngô Trung Kiên liền khiêng Kiều Tùng Bác lên. Kiều Tùng Bác ít nhiều gì cũng nặng hơn 70 kg, nhưng
Ngô Trung Kiên khiêng ông ta như khiêng một bịch bông gòn, không tốn chút sức nào. "Ông là người kế thừa của Bát cực quyền, ông không thể chết được. Nếu ông chết rồi, tôi phải đi đâu tìm một đại sư Bát cực quyền khác để khiêu chiến?" "Cho dù ông có chết thì cũng phải chết trong tay Ngô Trung Kiên này. "Người ta nói ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có kẻ xuất chúng. Nhưng còn Ngô Trung Kiên tôi đây, làm nghề nào cũng xuất chúng nhất"
Rầm rầm ....
Một loạt tiếng sấm sét khác vang dội bầu trời, Ngô Trung Kiên trên lưng mang theo một cái túi vải đen, khiêng theo Kiều Tùng Bác đang bất tỉnh, bước đi mạnh mẽ, nhanh chóng biến mất trong màn mưa nặng nề.
Trận mưa này kéo dài suốt gần nửa tuần lễ ở cả thành phố Trường Bắc và thành phố Bình Minh.
Sau nửa tuần, mùa hè nóng nực cuối cùng cũng hoàn toàn qua đi. Thời tiết miền Nam cũng bắt đầu dịu mát.
Trong những ngày qua, nhà họ Kiều cũng không đến tỉnh Tam Giang làm thiêu thân, cũng không thể làm thiêu thân, nên Trần Hùng mấy ngày này cũng được nhàn nhã. Sáng nay, anh vừa đưa Lâm Thanh Thảo đến nhà trẻ.
Lúc chuẩn bị về nhà, thì điện thoại của anh vang lên.
Đã khá lâu mới lại nghe tiếng chuông điện thoại. Trần Hùng biết những ngày tháng thư thả của anh sắp chấm dút.
Số gọi đến là một số lạ, ID điện thoại hiển thị khu vực miền Bắc. "Cuối cùng cũng gọi điện đến rồi!”
Trần Hùng cười nhạt, sau đó bật nút trả lời. "Bôn Lôi?"
/1916
|