Ngô Bán Cung quay đầu trừng mắt nhìn Ngô Trung Kiên một cái, một ánh mắt liền khiến cho Ngô Trung Kiên giật nảy mình, anh ta lập tức rụt cổ lại, lại đứng ngay ngắn sang một bên.
Mà Ngô Bán Cung lại không nóng không vội tiếp tục chờ đợi con cá bên dưới kia ăn mồi, đợi khi bong bóng cá kia đã chìm xuống gần một nửa, tay ông ta nhẹ nhàng giật một cái, một con cá chép đỏ chót bị ông ta nhấc lên.
“Khá lắm, con này ít nhất cũng phải sáu lạng.”
Câu được cá, tâm trạng của Ngô Bán Cung rõ ràng tốt hơn một chút.
Ông ta một bên đem con cá rực rỡ kia từ trên cần câu lấy xuống, một bên hỏi Ngô Trung Kiên: “Con vẫn chưa nghĩ rõ ràng về lỗi lầm của con sao?”
Tròng mắt Ngô Trung Kiên khẽ đảo một vòng, nói: “Ông nội, lần này con vội vàng trở về, ông cũng biết rằng con mang một người từ bên ngoài về, vẫn đang bận rộn chữa bệnh cho ông ta cho nên vẫn chưa kịp đến thỉnh an ông nội, vẫn mong ông nội trách phạt.”
“Hừ.”
Ngô Bán Cung hừ một tiếng, đúng là có chút tâm tư nhỏ: “Ngô Trung Kiên, có biết vì sao năm đó lão tổ tông của con lại đặt tên cho ta là Bán Cung không?”
“Bởi vì cây cung nếu kéo hết sẽ dễ bị đứt.” Ngô Trung Kiên đáp lời.
“Năm đó, lão tổ tông của con tập hợp sở trưởng của trăm nhà, chính vì cây cung kéo quá căng cho nên chưa đến ba mươi tuổi liền trở về quy ẩn, chớp mắt đã trăm năm.”
“Sự thật chứng minh, lão tổ tông của con không làm được một bộ kia.”
“Làm được.”
Ngô Trung Kiên lại vô cùng kiên định đáp lại: “Năm đó lão tổ tông nổi danh khắp thiên hạ, chỉ là sau này tâm trí không đủ kiên định, cho nên mới xảy ra vấn đề, thế nhưng con tin rằng Ngô Trung Kiên con nhất định trò giỏi hơn thầy.”
“Có tự tin là tốt, nhưng mà không thể tự mãn.”
Vừa nói, Ngô Bán Cung vừa cầm con cá rực rỡ trong tay kia thả vào bên trong thùng câu, một tiếng phù, một mảnh bọt nước liền tóe lên.
“Trong lòng con nên hiểu rõ, lần này ông gọi con đến không phải vì chuyện con không đến thỉnh an ông.”
Ngô Trung Kiên lại bĩu môi nói: “Ông nội, ngoài chuyện này ra, cháu thật không thể nghĩ ra chuyện gì khác khiến ông không vui cả.”
Ánh mắt Ngô Bán Cung đôt nhiên trở nên ác liệt, chỉ thấy ông ta nhấc cần câu trong tay lên, bộp một tiếng, dây câu dài kia thế mà bị ông ta múa thành cảm giác như một chiếc roi da.
Bộp, dây câu kia văng lên trên người Ngô Trung Kiên, trong nháy mắt khiến anh ta không chịu được mà hét lên một tiếng thảm thiết.
“Ông đang rất nghiêm túc nói với con, con đừng cười đùa cợt nhả với ông.”
“Nếu không thì hôm nay ông đánh chết con.”
“Ông nội!”
“Quỳ xuống.”
Phốc một tiếng, Ngô Trung Kiên liền trực tiếp quỳ trên mặt đất.
“Lần này ông để con đến tỉnh Tam Giang là vì điều gì?”
“Ông nội, cái này...”
Ngô Trung Kiên trong lòng bỗng nhiên hồi hộp mãnh liệt, chuyện anh ta lo lắng nhất vẫn xảy ra rồi.
“Nói!”
Nhìn bộ dạng hiện tại của Ngô Bán Cung, ông ta nhất định là sẽ làm thật, dưới tình huống thế này, Ngô Trung Kiên không dám làm loạn thêm nữa.
“Ông nội để con đi tỉnh Tam Giang tìm nhà họ Viễn, cùng với cô chủ Viễn Quân Dao của nhà họ Viễn hoàn thành hôn ước.”
Mà Ngô Bán Cung lại không nóng không vội tiếp tục chờ đợi con cá bên dưới kia ăn mồi, đợi khi bong bóng cá kia đã chìm xuống gần một nửa, tay ông ta nhẹ nhàng giật một cái, một con cá chép đỏ chót bị ông ta nhấc lên.
“Khá lắm, con này ít nhất cũng phải sáu lạng.”
Câu được cá, tâm trạng của Ngô Bán Cung rõ ràng tốt hơn một chút.
Ông ta một bên đem con cá rực rỡ kia từ trên cần câu lấy xuống, một bên hỏi Ngô Trung Kiên: “Con vẫn chưa nghĩ rõ ràng về lỗi lầm của con sao?”
Tròng mắt Ngô Trung Kiên khẽ đảo một vòng, nói: “Ông nội, lần này con vội vàng trở về, ông cũng biết rằng con mang một người từ bên ngoài về, vẫn đang bận rộn chữa bệnh cho ông ta cho nên vẫn chưa kịp đến thỉnh an ông nội, vẫn mong ông nội trách phạt.”
“Hừ.”
Ngô Bán Cung hừ một tiếng, đúng là có chút tâm tư nhỏ: “Ngô Trung Kiên, có biết vì sao năm đó lão tổ tông của con lại đặt tên cho ta là Bán Cung không?”
“Bởi vì cây cung nếu kéo hết sẽ dễ bị đứt.” Ngô Trung Kiên đáp lời.
“Năm đó, lão tổ tông của con tập hợp sở trưởng của trăm nhà, chính vì cây cung kéo quá căng cho nên chưa đến ba mươi tuổi liền trở về quy ẩn, chớp mắt đã trăm năm.”
“Sự thật chứng minh, lão tổ tông của con không làm được một bộ kia.”
“Làm được.”
Ngô Trung Kiên lại vô cùng kiên định đáp lại: “Năm đó lão tổ tông nổi danh khắp thiên hạ, chỉ là sau này tâm trí không đủ kiên định, cho nên mới xảy ra vấn đề, thế nhưng con tin rằng Ngô Trung Kiên con nhất định trò giỏi hơn thầy.”
“Có tự tin là tốt, nhưng mà không thể tự mãn.”
Vừa nói, Ngô Bán Cung vừa cầm con cá rực rỡ trong tay kia thả vào bên trong thùng câu, một tiếng phù, một mảnh bọt nước liền tóe lên.
“Trong lòng con nên hiểu rõ, lần này ông gọi con đến không phải vì chuyện con không đến thỉnh an ông.”
Ngô Trung Kiên lại bĩu môi nói: “Ông nội, ngoài chuyện này ra, cháu thật không thể nghĩ ra chuyện gì khác khiến ông không vui cả.”
Ánh mắt Ngô Bán Cung đôt nhiên trở nên ác liệt, chỉ thấy ông ta nhấc cần câu trong tay lên, bộp một tiếng, dây câu dài kia thế mà bị ông ta múa thành cảm giác như một chiếc roi da.
Bộp, dây câu kia văng lên trên người Ngô Trung Kiên, trong nháy mắt khiến anh ta không chịu được mà hét lên một tiếng thảm thiết.
“Ông đang rất nghiêm túc nói với con, con đừng cười đùa cợt nhả với ông.”
“Nếu không thì hôm nay ông đánh chết con.”
“Ông nội!”
“Quỳ xuống.”
Phốc một tiếng, Ngô Trung Kiên liền trực tiếp quỳ trên mặt đất.
“Lần này ông để con đến tỉnh Tam Giang là vì điều gì?”
“Ông nội, cái này...”
Ngô Trung Kiên trong lòng bỗng nhiên hồi hộp mãnh liệt, chuyện anh ta lo lắng nhất vẫn xảy ra rồi.
“Nói!”
Nhìn bộ dạng hiện tại của Ngô Bán Cung, ông ta nhất định là sẽ làm thật, dưới tình huống thế này, Ngô Trung Kiên không dám làm loạn thêm nữa.
“Ông nội để con đi tỉnh Tam Giang tìm nhà họ Viễn, cùng với cô chủ Viễn Quân Dao của nhà họ Viễn hoàn thành hôn ước.”
/1916
|